Sở Lạc tỉnh, Tử Quế liền gọi đại phu tới xem.
Đại phu thấy nàng rốt cuộc hạ sốt, trong lòng mới thả lỏng, nếu là vẫn tiếp tục như mấy ngày trước, sợ là cả người đều sốt đến mơ hồ rồi. Đại phu một lần nữa khai phương thuốc, để cho dược đồng chiếu theo đi bốc thuốc và sắc thuốc.
Dược đồng nấu thuốc xong, bưng đến Đông noãn các Đạo Hương uyển, Sở Lạc chỉ uống một nửa, dư lại một nửa kêu Tử Quế đến phòng tắm trộm đổ đi.
Tử Quế khó hiểu, "Thế tử Đông Xương hầu đều đi rồi, tiểu thư cũng nên uống cho hết thuốc, người đã bị bệnh vài ngày, sợ là sẽ ảnh hưởng đến thân thể."
Sở Lạc ôn hòa cười, "Thế tử Đông Xương hầu ở đây, ta liền bị bệnh, hắn vừa đi, bệnh của ta liền tốt rồi, ngươi nói tổ mẫu cùng Hầu phu nhân có thể hay không trong lòng sẽ hoài nghi?"
Tử Quế bừng tỉnh đại ngộ. Sở Lạc tiếp tục cười nói, "Bệnh thương hàn kéo dài mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường, trước mắt là thời điểm mấu chốt, hà tất khiến cho tổ mẫu cùng Hầu phu nhân nghi ngờ? Cũng đã giảm sốt, liền không có việc gì đáng ngại, cũng không cần gấp gáp khỏi bệnh."
Tử Quế trong lòng thở dài, thiếu chút nữa liền gây ra sơ sót. Sở Lạc cười cười, một lần nữa rũ mi lật xem sách trong tay.
Hầu phu nhân ngóng trông để Thế tử Đông Xương hầu nạp thiếp, sớm chút sinh con. Hiện giờ, nàng ở trong mắt Hầu phu nhân, là người mà chỉ rét tháng Ba đều sẽ cảm nhiễm phong hàn, sốt hơn mười ngày cũng không tốt lên, ngày sau Hầu phu nhân sẽ không lại đem tâm tư nạp thiếp này đặt ở trên người nàng.
Sở Lạc đáy lòng thông suốt, nhưng cũng không cùng bất cứ ai nói qua.
Sở Lạc bệnh nặng chưa lành, lão phu nhân sợ các cô nương trong phủ cũng bị nhiễm phong hàn theo, chỉ để ma ma quản sự bên người mỗi ngày tới xem nàng một lần, trừ cái này ra, cũng chưa cho các cô nương khác trong phủ tới thăm.
Vừa lúc phong ba Thế tử Đông Xương hầu qua đi, Sở Lạc cũng được thanh tịnh, mỗi ngày ở trong phòng lật xem y thư, tâm tình thả lỏng không ít.
Nghe nói đã nhiều ngày, Đông Xương hầu có được mấy con ngựa con, mượn hoa hiến phật, vừa lúc tặng cho mấy cô nương Kiến An hầu phủ, mỗi người một con.
Bên trong phủ Đông Xương hầu có sẵn một trại nuôi ngựa, thế tử phu nhân đã nhiều ngày đều mang theo mấy cô nương Kiến An hầu phủ tới trại nuôi ngựa luyện tập cưỡi ngựa.
Thế tử phu nhân là nữ nhi Hầu phu nhân Vương thị, Đàm Vân, trước đây gả tới Kiến An hầu phủ làm con dâu đại phòng. Kiến An hầu phủ tước vị do đại phòng kế tục, công tử tiểu thư trong phủ, cũng như hạ nhân đều theo lễ gọi một tiếng "Thế tử phu nhân", mà không phải là "Đại nãi nãi".Lần này Đàm lão phu nhân mang theo các cô nương trong nhà đến Đông Xương hầu phủ làm khách, thế tử phu nhân cũng mang theo tiểu thế tử hai tuổi trở về Đông Xương hầu phủ, vấn an ông ngoại bà ngoại.
Đông Xương hầu giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Thế tử phu nhân lại là nữ nhi duy nhất của Đông Xương hầu, từ nhỏ chính là ở trên lưng ngựa lớn lên.
Thế tử phu nhân dạy mấy cô nương trong phủ Kiến An hầu luyện tập cưỡi ngựa, Vương thị mang theo cháu ngoại nhỏ ở một bên xem.
Sở Lạc còn bệnh, thế tử phu nhân chưa cho người tới mời. Hầu phu nhân sợ Sở Lạc một mình ở trong phòng buồn chán, liền để cho nhất đẳng nha hoàn Vân Hương bên cạnh mình đưa chút đồ ăn, sách cùng một ít đồ chơi nhỏ tới trong phòng Sở Lạc.
"Lục tiểu thư, Vân Hương tỷ tỷ bên chỗ Hầu phu nhân tới." Nha hoàn Lộ Bảo vén mành lên, tiếng cười nói từ bên ngoài truyền tới trong phòng, Lộ Bảo trên mặt đều là ý cười.
"Gặp qua Lục tiểu thư." Vân Hương một bên nhún người hành lễ, một bên kêu người đem đồ vật nâng vào trong phòng.
Sở Lạc ngồi ở trên giường, chỉ khoác một kiện áo đơn.
Vân Hương cách bình phong hành lễ với nàng, "Lục tiểu thư, Thế tử phu nhân mang theo các vị tiểu thư hầu phủ ở trại nuôi ngựa cưỡi ngựa, Hầu phu nhân sợ Lục tiểu thư ở trong phòng buồn chán, kêu nô tỳ tặng chút đồ ăn vặt, sách cùng đồ chơi nhỏ tới trong phòng, để Lục tiểu thư giải khuây."
Vân Hương là nha hoàn nhất đẳng trong viện của Hầu phu nhân, cũng là một người giỏi giang nhanh nhẹn. Không ít chuyện của Hầu phu nhân đều là giao cho Vân Hương đi làm.
Sở Lạc mỉm cười, đáp lời, "Vất vả Vân Hương cô nương cố ý đi một chuyến."
Tử Quế bên cạnh Sở Lạc hiểu ý tiến lên, đưa chút bạc vụn vào trong tay Vân Hương.
Vân Hương từ chối một hai, cuối cùng vẫn là cười tủm tỉm nhận lấy, lại nói, "Nô tỳ không biết Lục tiểu thư yêu thích cái gì, lúc trước tìm Lộ Bảo cô nương hỏi thăm một chút, nếu có chỗ nào không chu toàn, Lục tiểu thư kêu Lộ Bảo cô nương nói với nô tỳ một tiếng, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị."
"Làm phiền rồi." Sở Lạc cũng không từ chối, chỉ nói cảm tạ.
Mành được vén lên, Vân Hương mang theo bà tử thô sử ra khỏi phòng. Lộ Bảo đi tiễn.
Lúc Lộ Bảo trở lại, Tử Quế đang đếm đếm túi tiền, thấp giọng than thở, "Một chuyến này đến Đông Xương hầu phủ, trước sau tiêu không ít bạc, tiền thừa còn lại không nhiều lắm."
Tử Quế chính là đau lòng chỗ bạc vụn vừa đưa cho Vân Hương.
Sở Lạc trấn an nói, "Bạc tiêu đi luôn là có chỗ hữu dụng. Vân Hương là nha hoàn trước mặt Hầu phu nhân, nàng chịu nhận, đó là nguyện ý giúp đỡ, nếu có được sự giúp đỡ của nàng, chúng ta liền có thể bớt đi không ít phiền toái. Bạc này tiêu không đau lòng, không tiêu được mới phải đau lòng.."
Tử Quế gật đầu, ý tứ của Lục tiểu thư nàng đều hiểu. Nàng không phải đau lòng bạc, nàng là đau lòng tiểu thư nhà mình.
Tiểu thư không giống các cô nương được sủng ái trong Hầu phủ, lão phu nhân cùng Hầu phu nhân ngày thường thưởng xuống vốn là không nhiều đồ lắm, mỗi tháng tiền chia theo lệ cũng chỉ có bấy nhiêu. Lần này tới Đông Xương hầu phủ làm khách, khắp nơi đều yêu cầu chuẩn bị, so với ở trong Hầu phủ còn muốn căng thẳng hơn, nếu không có Nhị công tử trước khi đi lén đưa chút bạc cho tiểu thư, nói là ra bên ngoài không thể so với ở trong nhà, mang nhiều bạc phòng thân luôn có tác dụng, thì trước mắt thật sự có chút trứng chọi với đá.
Cũng nhờ có trước đây dùng bạc đã chuẩn bị, chuyện Thế tử Đông Xương hầu mới nghe được chút tiếng gió mà tránh đi. Ngày đó đưa bạc cho người kia cũng không giống như Vân Hương, Vân Hương so với nha hoàn khác còn phải đưa nhiều hơn chút.
Đúng như lời Sở Lạc đã nói, bạc này đi ra, qua hai ngày liền có tác dụng. Nhưng chuyện này cũng là để sau mới nói.
Lúc này chủ tớ ba người đang nói chuyện, lại nghe thấy bên ngoài như là có âm thanh ồn ào. Sở Lạc cùng Tứ Quế, Lộ Bảo đều dừng lại, theo tiếng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Hiện giờ ở Đông Xương hầu phủ làm khách, mấy viện quanh đây đều là của nữ quyến phủ Kiến An hầu, trước mắt, hẳn là đều ở trại nuôi ngựa cùng Thế tử phu nhân luyện tập cưỡi ngựa mới đúng, lúc này là ai trở về trong viện?
Lúc này trở về trong viện không phải ai khác, chính là Thế tử Kiến An hầu.
Mười lăm tháng Giêng qua đi, tân đế liền dẫn theo quan lại đi đến Văn Sơn tế trời, cầu nguyện mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Kiến An hầu cùng Kiến An hầu Thế tử phụng chỉ đi theo đến Văn Sơn. Văn Sơn nằm trong địa phận Phường Châu, từ kinh thành đến đây lộ trình ước chừng mất hơn mười ngày.
Đông Xương hầu phủ vừa lúc cũng ở Phường Châu, cho nên Kiến An hầu liền cùng lão phu nhân thương nghị tốt, để lão phu nhân mang nữ quyến trong phủ đến Đông Xương hầu phủ trước, chờ sau khi đại điển tế trời kết thúc, Kiến An hầu cùng Thế tử lại cùng Đông Xương hầu đến Đông Xương hầu phủ.
Văn Sơn cách Đông Xương hầu phủ ước chừng hơn nửa ngày đường, nhưng hôm nay là đại điển tế trời, như thế nào lúc này người đã trở lại?
Lão phu nhân có chút ngoài ý muốn. Lão phu nhân không thích xem cưỡi ngựa, cho nên chưa đi trại nuôi ngựa, chỉ ở trong phòng xem kinh Phật nghỉ ngơi, Thế tử Kiến An hầu trực tiếp tới trong viện tìm lão phu nhân.
Thế tử Kiến An hầu cho lui những người khác trong phòng, lúc này mới tiến lên đỡ lão phu nhân ngồi xuống, sắc mặt có chút ảm trầm, "Tổ mẫu, hôm nay đại điển tế trời đã xảy ra chuyện. Phụ thân cùng thúc phụ (Đông Xương hầu) có việc lưu lại, để con về hầu phủ trước cùng tổ mẫu nói một tiếng, hai người bọn họ sợ là nhiều ngày tới không trở về Đông Xương hầu phủ được, kêu tổ mẫu cùng biểu thẩm trước đừng lo lắng."
Càng là nói như vậy, trong lòng lão phu nhân lại càng hoảng sợ, nhưng ngữ khí lão phu nhân vẫn trấn định, "Trên đại điển tế trời đã xảy ra chuyện gì?"
Trong phòng cũng không có người khác, Thế tử Kiến An hầu thấp giọng nói, "Việc này được giữ rất kín, phụ thân cũng không lộ ra nhiều lắm, cũng không cho con hỏi thăm nhiều. Trong cung đối với bên ngoài chỉ nói là bệ hạ nhiễm phong hàn, sáng nay trên đại điển tế trời té xỉu.."
Té xỉu? Lão phu nhân hít hà một hơi. Trên đại điển tế trời té xỉu cũng không phải là việc nhỏ!
Thế tử Kiến An hầu tiếp tục nói, "Tổ mẫu cũng biết, phong hàn có nhẹ có nặng, hơn nữa, bệ hạ lần này có thật là bị nhiễm phong hàn hay không, vẫn còn đang chờ kết quả. Có thể đem phụ thân cùng thúc phụ đồng thời lưu lại, bệnh phong hàn này nói ra tất nhiên là lý do thoái thác." Lão phu nhân không tỏ ý kiến, nhưng trong lòng cũng đã rõ ràng. Có thể làm cho Kiến An hầu cùng Đông Xương hầu im tiếng như thế, đây không hẳn là phong hàn.
Thế tử Kiến An hầu lại nói, "Đại điển tế trời sáng nay tôn nhi ở bên ngoài, không rõ ràng sự tình phát sinh lúc ấy bằng phụ thân cùng thúc phụ, lại có nhiều chi tiết, tôn nhi bây giờ tạm thời không hiểu được. Lúc chuẩn bị rời khỏi phụ thân cũng có giao phó, ở Đông Xương hầu phủ nên như thế nào thì như thế ấy, không cần hỏi thăm nhiều là được."
Lão phu nhân gật đầu, "Phụ thân con nói không sai."
Có thể ở trên đại điển tế trời xảy ra chuyện, đây chắc chắn không phải việc nhỏ.
Bọn họ hiện giờ đều ở Phường Châu, vốn là cách Văn Sơn gần, không cần hỏi thăm quá nhiều. Họa từ miệng mà ra, bọn họ cùng Đông Xương hầu phủ lúc này đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Lão phu nhân bảo, "Việc này chỉ cần nói cho biểu thẩm con, không thể lại nói cho những người khác trong phủ nghe. Nhiều người nhiều miệng, việc này chớ để cành mẹ đẻ cành con."
"Tổ mẫu yên tâm, tôn nhi đã biết." Thế tử Kiến An hầu đáp.
Lão phu nhân một bên gật đầu, một bên trầm giọng thở dài, "Ta sẽ kêu Quách ma ma xem trừng mấy cô nương trong phủ, đều là mấy nha đầu chưa xuất giá, tâm tư quá nhiều không phải là chuyện tốt."
* * *
"Lục tiểu thư, mới vừa rồi là thế tử đến trong viện tìm lão phu nhân." Lộ Bảo đi hỏi thăm một vòng trở lại trong viện, đã là chiều tối.
Thế tử? Sở Lạc có chút ngoài ý muốn. Hôm nay thế tử không phải là cùng Hầu gia tham gia đại điển tế trời sao?
Từ Văn Sơn đến trong thành Phường Châu phải mất nửa ngày đường, không nên trở về sớm như vậy mới đúng.
"Chỉ có một mình thế tử sao? Hầu gia cùng Đông Xương hầu cũng đã trở lại sao?" Sở Lạc lại hỏi. Lộ Bảo lắc đầu, "Chỉ có một mình thế tử."
Sở Lạc dừng một chút, hướng Lộ Bảo cùng Tử Quế trầm giọng nói, "Không cần hỏi thăm nữa, cho dù các cô nương trong phủ đều hỏi thăm, chuyện Hầu gia cùng Thế tử chúng ta cũng không cần lại hỏi tới."
Lộ Bảo cùng Tử Quế đều thưa vâng.
Đại điển tế trời nửa đường thì dừng, Hầu gia cùng Đông Xương hầu đều không trở lại, hơn một nửa là đại điển tế trời xảy ra vấn đề..
Chuyện xảy ra trên đại điển tế trời nào có việc nhỏ? Nếu là thật xảy ra chuyện, tổ mẫu nhất định không thích cô nương trong phủ hỏi thăm những việc này. Sở Lạc nhàn nhạt rũ mắt, lông mi thon dài chớp chớp, nhìn không ra cảm xúc.
Buổi sáng hôm sau, Sở Lạc đang rửa mặt, Lộ Bảo vén mành đi vào trong phòng, "Lục tiểu thư, Cửu tiểu thư tới xem người."
Sở Dao?
Sở Lạc cười cười, mới vừa buông khăn lông, liền thấy một đạo thân ảnh từ sau tấm mành chui ra, cười tủm tỉm nói, "Lục tỷ, muội tới thăm tỷ."
Hai người đều là nữ nhi con vợ lẽ nhị phòng. Mẹ đẻ Sở Lạc là Lạc di nương, mẹ đẻ Sở Dao là Đào di nương. Hai người hơn kém nhau 6 tuổi.
Nhị phòng chỉ có một đích nữ Sở Viện, lớn tuổi hơn Sở Lạc một chút, mấy năm trước đã gả đi làm con dâu thứ sử Tân Châu.
Nhị phòng chưa xuất các liền thừa lại hai người Sở Lạc và Sở Dao, Sở Dao từ nhỏ liền thích đi theo phía sau Sở Lạc, quan hệ giữa hai người rất thân cận.
"Ta bệnh còn chưa khỏi hoàn toàn, tổ mẫu cố ý dặn dò các muội đừng tới thăm ta, muội như thế nào còn dám trộm tới? Sẽ không sợ tổ mẫu tức giận?"
Hai người đều là thứ nữ, trong lòng tổ mẫu đích thứ khác biệt, hai người vốn là không so được với Sở Yên đại phòng cùng Sở Linh tam phòng, lúc này vi phạm ý tứ của tổ mẫu, Sở Lạc là lo lắng cho Sở Dao.
Sở Dao nói, "Ta nhớ Lục tỷ, liền tới thăm Lục tỷ."
Sở Dao mới có chín tuổi, ngồi ở trên giường chân nhỏ còn với không tới mặt đất, hai chân đung đưa, lộ ra một đôi giày thêu xuân yến, rất tinh xảo xinh đẹp. Tay nghề thêu thùa của Đào di nương ở trong phủ là tốt nhất. Một đôi giày thêu xuân yến này sinh động như thật.
Sở Lạc cười cười, "Mấy ngày nữa thì tốt rồi.."
Mới nói đến đây, Sở Dao lại thở dài, "Lục tỷ, tỷ không ở đó, các nàng đem con ngựa con nhỏ nhất gầy nhất để lại cho tỷ, rõ ràng Sở Miên mới là người nhỏ nhất trong phủ, như thế nào lại để con ngựa kia lại cho tỷ, này không phải là bất công sao?"
"Ngựa của ta?" Sở Lạc có chút ngoài ý muốn, đột nhiên, lại nhớ tới Đông Xương hầu mấy ngày trước có được mấy con ngựa con, vừa lúc đưa cho các cô nương Kiến An hầu phủ, mỗi người một con, nàng tuy bị bệnh, chưa đi trại nuôi ngựa, ngựa con đó hẳn là lưu lại cho nàng. Sở Lạc chỉ cười. Sở Miên là thứ nữ đại phòng, nữ nhi của hầu gia. Chung di nương lại là do Bộc Dương quận vương đưa cho Hầu gia, nữ nhi của Chung di nương, tổ mẫu cùng Thế tử phu nhân tự nhiên sẽ thiên vị hơn một chút. Huống hồ, trong phủ đều biết tổ mẫu không thích nàng. Sở Lạc trong lòng biết rõ ràng.
Bởi vì biết rõ, cho nên cũng không so đo, tự tìm buồn rầu.
Ánh mắt Sở Lạc vẫn đặt trên đôi giày thêu kia, lại nghe Sở Dao thở dài, "Lục tỷ, tỷ bệnh, ngựa của tỷ cũng bệnh, Quế ma ma trong phòng muội nói, chờ khi nào về kinh, Lục tỷ nên đi chùa khấn Phật đi."
Bị bệnh? Sở Lạc ánh mắt hơi trệ.
Hoàng hôn vừa buông xuống, ánh chiều tà chiếu vào một bên chuồng ngựa, khiến cho chuồng ngựa trống rỗng được mạ lên một tầng sáng màu cam.
Hôm nay sau buổi trưa, Thế tử phu nhân mang theo các cô nương trong phủ ra vùng ngoại ô cưỡi ngựa đi dạo, chỗ trại nuôi ngựa này, chỉ còn chừa lại con ngựa nhỏ gầy của Sở Lạc.
Se lạnh của ngày xuân qua đi, thời tiết lại dần dần chuyển ấm.
Sở Lạc chỉ khoác thêm một kiện áo choàng đơn bạc, dáng người nhỏ nhắn mềm mại.
Trong chuồng ngựa, chỉ có một con ngựa con gầy yếu, đầu đáp ở trên lưng, uể oải giống như không có tinh thần.
Nghe thấy tiếng bước chân, ngựa con đầu cũng không nâng lên, cho đến khi xác nhận tiếng bước chân này là hướng nó đi đến, đầu ngựa mới chậm rãi nâng lên, một đôi mắt sâu kín nhìn về phía nữ tử bên ngoài chuồng ngựa, ánh mắt giống như hơi giật mình.
"Bị người khác khi dễ sao?" Đôi mắt Sở Lạc rất đẹp, hoàng hôn buông xuống, tựa như một dòng suối trong, đôi mắt đẹp hàm vận.
Editor: Chào mừng đến với cuộc sống mới, Văn - ngựa con - đế!