Lý Triệt nằm nghiêng dưới gốc cây đại thụ bên ngoài chuồng ngựa, một đôi mắt vô thần mở to, không nhìn ánh nắng hoàng hôn buông xuống nơi xa, uể oải không có tinh thần.
Nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của nó, Đường Diệp nhịn không được tức đến bật cười, "Ngươi đây lại là cái tật xấu gì? Đâm hàng rào chuồng ngựa, còn ương ngạnh muốn đâm vào gốc cây, để trên đầu sưng lên một cục to như vậy? Bây giờ thì ngươi vừa lòng rồi chứ?"
Lý Triệt bực bội liếc mắt nhìn Đường Diệp một cái, cực kỳ chán nản, không có tinh thần phản ứng hắn ta.
Hắn mới vừa rồi thật sự đâm đầu vào gốc cây, cũng đem chính mình đâm đến hôn mê bất tỉnh, ngất đi rất lâu. Nhưng trong khoảng thời gian hôn mê này, ý thức lại không trở về hành cung ở Văn Sơn như lúc trước.
Chính xác mà nói, hắn đến một giấc mộng cũng không có.
Chờ đến lúc hắn tỉnh lại, vẫn đang nằm dưới gốc cây bên ngoài chuồng ngựa của Đông Xương hầu phủ.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều!
Lý Triệt chưa bao giờ nản lòng như lúc này..
Khi đó, rõ ràng đã có cơ hội tỉnh lại, chỉ trong gang tấc, nhưng bây giờ lại như cách cả một vùng trời.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play