Lý Triệt nằm nghiêng dưới gốc cây đại thụ bên ngoài chuồng ngựa, một đôi mắt vô thần mở to, không nhìn ánh nắng hoàng hôn buông xuống nơi xa, uể oải không có tinh thần.
Nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của nó, Đường Diệp nhịn không được tức đến bật cười, "Ngươi đây lại là cái tật xấu gì? Đâm hàng rào chuồng ngựa, còn ương ngạnh muốn đâm vào gốc cây, để trên đầu sưng lên một cục to như vậy? Bây giờ thì ngươi vừa lòng rồi chứ?"
Lý Triệt bực bội liếc mắt nhìn Đường Diệp một cái, cực kỳ chán nản, không có tinh thần phản ứng hắn ta.
Hắn mới vừa rồi thật sự đâm đầu vào gốc cây, cũng đem chính mình đâm đến hôn mê bất tỉnh, ngất đi rất lâu. Nhưng trong khoảng thời gian hôn mê này, ý thức lại không trở về hành cung ở Văn Sơn như lúc trước.
Chính xác mà nói, hắn đến một giấc mộng cũng không có.
Chờ đến lúc hắn tỉnh lại, vẫn đang nằm dưới gốc cây bên ngoài chuồng ngựa của Đông Xương hầu phủ.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều!
Lý Triệt chưa bao giờ nản lòng như lúc này..
Khi đó, rõ ràng đã có cơ hội tỉnh lại, chỉ trong gang tấc, nhưng bây giờ lại như cách cả một vùng trời.
Lý Triệt hơi hơi nhíu mày, tuy vậy, cũng không phải hoàn toàn không có tiến triển gì, ít nhất hắn đã xác nhận được mình còn sống, chỉ là thân thể vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong tẩm điện ở hành cung Văn Sơn. Trong triều có Thái phó cùng Phong tướng chủ trì đại cục, thân thể của hắn còn có thể gắng gượng thêm một khoảng thời gian nữa, chưa tới nông nỗi sơn cùng thủy tận..
Tuy rằng Lâu Kim Thanh không có nói hết, nếu hắn cứ luôn hôn mê thêm khoảng mười ngày nữa thì rất có thể sẽ không tỉnh lại, nhưng ít ra, hắn còn có thời gian mười ngày đi thăm dò làm sao để ý thức của mình trở lại thân thể, mặc kệ chuyện này có bao nhiêu khó khăn, nhất định sẽ có cơ hội, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ..
Chỉ là khi suy nghĩ, hai móng trước không tự chủ được quơ quơ, trực tiếp gác đến trên người Đường Diệp. Đây là động tác quen thuộc của ngựa, giống như việc hất chân sau, chính bản thân Lý Triệt cũng không khống chế được.
Đường Diệp thở dài, "Nhìn ngươi xem, bị thương cũng không thành thật chút nào! Ta thấy, ngươi chính là cố ý đâm thành như vậy, để Lục tiểu thư tới trại nuôi ngựa xem ngươi, tiểu tử ngươi nói có phải hay không?"
Ánh mắt bực bội của Lý Triệt chuyển đến trên người hắn ta, sức tưởng tượng của ngươi thật phong phú, làm gã sai vặt nuôi ngựa quả là đáng tiếc, như thế nào không đi quán trà làm người kể chuyện!
Vì chuyện ban nãy, Lý Triệt vốn đang uể oải, ý thức không thể quay về thân thể, hắn vẫn phải ở trong trạng thái người thực vật, hắn nào có tâm tình vì nụ cười của mỹ nhân mà đem chính mình đâm đến người ngã ngựa đổ như vậy?
Hắn cũng không phải hôn quân.
Lý Triệt trợn trắng mắt.
Đường Diệp tuy không hiểu được thần sắc trong mắt nó, nhưng tốt xấu gì khi nhắc đến Lục tiểu thư, nó rõ ràng là có phản ứng, chứng tỏ nó thật sự nghe hiểu được mấy chữ "Lục tiểu thư" này. Đường Diệp nhẹ "a" một tiếng, "Ngươi quả thật thành tinh rồi."
Lý Triệt nhắm mắt lại, không phản ứng với Đường Diệp, nói nhiều sai nhiều, hắn ở trước mặt Đường Diệp lộ ra quá nhiều cũng không phải chuyện tốt gì.
Sau khi phục hồi tinh thần, nghĩ tới chuồng ngựa vừa nãy bị hắn đâm vào, tối nay sợ là không có chỗ để ngủ rồi.
Hơn nữa hắn còn cố ý chạy đến đâm vào gốc cây, càng không có ai dám đem hắn vào chuồng ngựa khác, sợ hắn đem nơi đó lại đâm hỏng.
Đường Diệp lời nói thấm thía dặn dò nó vài câu, sau đó mới buộc dây cương của nó vào một cây đại thụ thô tráng khác, kêu nó tạm chấp nhận ở đây một ngày, ngày mai mới có người tới sửa chuồng ngựa.
Nhìn bóng dáng Đường Diệp, Lý Triệt ảo não nghĩ, hắn đường đường là thiên tử, hiện giờ đến một chỗ che mưa chắn gió cũng không có, nếu như trời mưa..
Quả thật những việc như vậy không nên nghĩ tới, ý niệm vừa xuất hiện, ngẩng đầu lên liền thấy sấm sét ầm ầm.
Cái mặt ngựa của Lý Triệt căng lên, người khác đều là "nhà dột còn gặp mưa suốt đêm", hắn ngay cả cái chuồng còn không có..
Hắn từ nhỏ trời mưa liền có người che ô, cũng không hẳn, là một cái dù che mưa có tám chín thái giám cùng nâng, một giọt mưa cũng không dính lên người hắn. Hắn còn chưa từng chật vật như vậy, đứng dưới một gốc cây đại thụ, mặc cho mưa lớn cọ rửa, trong nháy mắt liền bị xối ướt từ đầu đến chân.
Lý Triệt bực bội.
Da ngựa tuy rằng thô ráp, nhưng từng hạt mưa to tích trên những phiến lá rơi xuống, xối lên người hắn vẫn có chút không thoải mái. Đặc biệt là khi có một tàng cây lớn, lá cây tích rất nhiều nước, "ào ào" một tiếng toàn bộ nện ở trên người hắn, quả thật hơi đau rát.
Càng muốn mệnh hơn là, thời điểm những giọt nước kia nện vào mông ngựa, hắn sẽ không nhịn được mà run lên, theo bản năng đá chân sau.
Lý Triệt trên trán chảy xuống mấy vạch đen.
Hắn là chân mệnh thiên tử! Cho dù là ngựa, cũng là chân mệnh thiên mã, hắn không chịu đựng được bộ dáng ngốc nghếch không thể khống chế mà đá chân này.
Vì thế, xa xa liền thấy nó một mình đứng ở trong mưa lớn nhảy tới nhảy lui, người khác cũng không biết là nó đang muốn tránh đi những hạt mưa kia, chỉ nói nó lại động kinh..
Cách đó không xa, bên dưới lều che mưa, Lộ Bảo đầu đầy hắc tuyến nhìn về phía Sở Lạc, "Lục tiểu thư.."
Lúc trước nghe nói Khinh Trần đâm đầu vào gốc cây, Lục tiểu thư muốn đến xem, kết quả lúc đi được nửa đường, trời liền mưa to, dùng ô che cũng không tránh khỏi bị xối ướt, hai người liền tạm nghỉ ở chỗ lều che mưa. Nơi này vừa hay có thể nhìn thấy Khinh Trần đang đứng dưới gốc cây đại thụ ở đằng kia.
Lộ Bảo vốn tưởng rằng Khinh Trần hẳn là mừng rỡ, bất luận trước đây lúc chạy trốn, đá người, đâm chuồng ngựa hay đâm gốc cây, đều là muốn thu hút ánh mắt của người khác, cầu chú ý. Nhưng hiện tại, quanh nó một người cũng không có, một mình nó ở trong mưa nhảy tới nhảy lui, giống như được tiêm máu gà, cũng không thấy dừng lại một chút, vô cùng vui vẻ. Lộ Bảo không khỏi thầm mắng, sao có thể ngốc như vậy.
Lộ Bảo đưa mắt nhìn về phía Sở lạc, lại thấy nàng nhàn nhạt cười, "Còn có thể tung tăng nhảy nhót trong mưa, chứng tỏ bị đâm cũng không đáng ngại.." Lộ Bảo ngẩn người, lập tức hiểu ý cười cười.
…
Một lát sau, mưa dần dần nhỏ lại, Lộ Bảo xách theo đèn lồng ra khỏi lều che mưa, đang chuẩn bị hướng chỗ Khinh Trần đi đến.
Sở Lạc ở phía sau lại nói không đi.
Lộ Bảo kinh ngạc, "Tiểu thư không phải đặc biệt tới xem Khinh Trần sao?"
Sở Lạc cười nói, "Mới vừa rồi thấy bộ dáng tung tăng nhảy nhót của nó, hẳn là không có chuyện gì lớn, không cần đặc biệt đi một chuyến. Chúng ta đi thôi, còn phải nhờ gã sai vặt chiếu cố cho nó."
Lộ Bảo cười cười đồng ý.
Sau cơn mưa trại nuôi ngựa có chút trơn, Lộ Bảo một bên xách đèn lồng, một bên đỡ Sở Lạc, sợ nàng trượt chân.
Chủ tớ hai người đi có chút chậm.
Lộ Bảo vừa đi vừa thở dài, "Khinh Trần này hành xử thật không giống những con ngựa khác, nô tỳ trước đây còn tưởng rằng Lục tiểu thư sẽ không thích nó.." Lộ Bảo có chút tò mò.
Ở trong mắt Lộ Bảo, Sở Lạc là cô nương tuân thủ quy củ nhất Kiến An hầu phủ. Ngôn hành cử chỉ hào phóng khéo léo, lễ nghi cách nói năng đều có phong phạm của tiểu thư khuê các.
Cho nên Lộ Bảo cảm thấy, Lục tiểu thư thích cũng hẳn phải là những con ngựa thuần phục nghe lời mới đúng.
Khinh Trần cùng mấy từ như thuần phục nghe lời, một chút cũng không liên quan.
Sở Lạc nhàn nhạt cười, đôi mắt đẹp hàm vận.
Sau cơn mưa lớn lại là trăng thanh gió mát, ánh trăng dừng ở trên người Sở Lạc, giống như mạ lên một tầng sáng nhàn nhạt.
Sở Lạc hơi rũ mắt, lông mi thon dài chớp chớp, ôn nhu đáp, "Những chuyện nó làm, đều là việc mà ta muốn lại không làm được, ta thực sự hâm mộ nó.."
Lộ Bảo hơi ngây người, nhưng sau đó, lại giống như hiểu được. Ở trong Kiến An hầu phủ, tiểu thư lúc nào cũng cẩn thận, đâu có giống Khinh Trần, biết rõ là không được, vẫn lớn mật tùy ý. Lộ Bảo khóe miệng khẽ nhếch, lại nghe Sở Lạc nhẹ giọng thở dài, "Hành xử khác người có gì không tốt, hy vọng nó có thể cứ mãi như vậy, cũng hy vọng có một ngày ta cũng có thể như thế.."
Đèn lồng trong tay Lộ Bảo chiếu ra bóng dáng hai người thật dài, Sở Lạc lại rũ mi cười cười.
…
Hôm sau, chuyện ngựa của Sở Lạc đâm chuồng ngựa, lại đâm vào gốc cây thực mau liền truyền khắp Đông Xương hầu phủ, mọi người đều đang nói con ngựa này từ khi tới Hầu phủ liền không ngừng gây chuyện.
Buổi sáng lúc Sở Lạc đi tới viện của lão phu nhân thỉnh an, vừa lúc nghe thấy mấy người Sở Yên đang ở trước mặt lão phu nhân nghị luận chuyện này.
Lúc Sở Lam ngã từ trên lưng ngựa xuống, khiến lão phu nhân tức giận, vẫn là nhờ Thế tử phu nhân hỗ trợ giải vây, việc này mới qua đi. Hiện tại trong sảnh bỗng nhiên nhắc tới Khinh Trần, dư quang Sở Lạc liếc hướng tổ mẫu, lại không thấy sắc mặt tổ mẫu có gì không ổn.
Trong mắt Sở Lạc có chút kinh ngạc, vừa ngồi xuống, liền nghe Sở Phồn Tinh trong lòng ngực tổ mẫu cười khanh khách nói, "Lục cô cô, ngựa của người thật sự đâm đầu vào gốc cây sao?"
Sở Phồn Tinh không mở miệng còn tốt, vừa nói ra, toàn bộ trong sảnh đều vui tươi hớn hở cười rộ lên theo.
Thế tử phu nhân nói tiếp, "Con ngày sau đừng có học theo ngựa của Lục cô cô con, lúc đi đường phải để ý mới được." Thế tử phu nhân nói xong, Sở Phồn Tinh sờ sờ cái trán, nãi thanh nãi khí thở dài, "Là ngựa của Lục cô cô học con, con ngày hôm trước đi đường không chú ý, đâm vào trên cây cột."
Sở Phồn Tinh vừa dứt lời, trong sảnh liền cười càng vui vẻ.
Bởi vì Sở Phồn Tinh, tổ mẫu cũng không quá khó xử nàng, Sở Lạc trong lòng thổn thức.
Xong việc, Sở Yên liền hỏi Thế tử phu nhân chuyện đi ra ngoài chơi.
Lần trước đi, mấy cô nương trong phủ đều chơi thật vui vẻ, nhưng khi đó chỉ chơi có một ngày, thời gian có chút ngắn, mọi người đều không được tận hứng, còn ngóng trông Thế tử phu nhân lại mang bọn họ ra ngoại thành cưỡi ngựa dạo chơi một lần.
Sở Yên vừa hỏi, mọi người đều sôi nổi hưởng ứng.
Sở Lạc trước đây "bị bệnh", không đi được, chỉ nghe Sở Dao trở về nói thật sự thú vị, lập tức, ngay cả Sở Phồn Tinh đều ăn vạ trong lòng ngực lão phu nhân, nói muốn tằng tổ mẫu cùng đi, lão phu nhân miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, liền cũng dặn dò Thế tử phu nhân, nếu mọi người đều muốn đi, thì đi thêm một lần nữa.
Chờ đến tháng tư, liền phải hồi kinh rồi.
Thế tử phu nhân mỉm cười, "Thế tử hai ngày này ra ngoài, vốn muốn chờ Thế tử trở về cùng đi, một khi đã như vậy, liền để trong phủ ngày mai chuẩn bị trước. Chúng ta ngày hôm sau sáng sớm sẽ đi, Hầu phủ ở Thiên Khúc có thôn trang, lần này có thể đi lâu hơn một chút, ở lại thôn trang một ngày, hôm sau lại quay về, các muội muội cũng có thể chơi cho tận hứng."
"Được!"
“Được!”