Lý Triệt cảm thấy chính mình có chút si ngốc.
Bất luận là hôm nay chặn ở trước mặt Đàm Hiếu không cho hắn ta tiến lên, hay là lúc hung hăng dẫm chân Đàm Hiếu, hoặc hơn cả là khi Sở Lạc dán trán nàng lên trán hắn, trong lòng hắn lúc ấy đột nhiên trở nên mơ màng.
Không còn đơn giản chỉ là một con ngựa cùng chủ nhân của nó thân cận.
Lý Triệt cuộn ở chuồng ngựa, hắn hình như có chút thích Sở Lạc.
Chính là có chút thích..
Có lẽ vậy, nhưng nàng ở trong lòng hắn còn chưa đến mức quá quan trọng.
Đôi mắt Lý Triệt không nhìn bầu trời đêm đầy sao, giống như cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Tính đến buổi trưa hôm nay thì hắn đã rơi xuống vách núi được sáu ngày, qua đêm nay là ngày thứ bảy, thời gian cũng không ngắn.
Cho đến giờ vẫn chưa có tin tức từ Văn Sơn truyền đến, trước mắt muốn từ trại nuôi ngựa Đông Xương hầu phủ đi ra ngoài lại có chút xa vời, những chuyện cần Lý Triệt phải cân nhắc càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng trầm trọng.
Ngay lúc tâm trạng nặng nề như thế này, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện tiếng cười cùng âm thanh của Sở Lạc, còn có đôi tay nàng lúc xoa lên đầu, lên lưng hắn, đặc biệt nhu hòa và ấm áp..
Hắn cũng không biết sẽ phải tiếp tục mang dáng vẻ này bao lâu, hoặc có thể vĩnh viễn, nhưng trong trại nuôi ngựa ở phủ Đông Xương hầu xa lạ này, chỉ khi hắn ở cùng một chỗ với Sở Lạc, đáy lòng mới cảm thấy an bình được một chút.
Lý Triệt sâu kín nhắm mắt.
Không biết đã qua bao lâu, mới mơ màng thiếp đi.
Nói là mơ màng, bởi vì trong đầu hắn có vài phần mê mang hồ đồ, giống như biến thành một đống hồ nhão, hắn cảm thấy hơi đau đầu. Mà bên tai hắn, không ngừng có âm thanh gió to thổi qua, còn có tiếng nói chuyện đứt quãng, ồn ào khiến hắn không được yên tĩnh.
Tuy rằng không biết tại sao đã hơn nửa đêm, bên ngoài trại nuôi ngựa lại có tiếng gió thổi lớn như vậy, nhưng ai sẽ ở đây nói chuyện không ngừng vào lúc này chứ?
Lý Triệt muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt hắn thật sự quá nặng, phảng phất như làm cách nào cũng không nâng lên nổi, cũng không mở ra được.
Hắn muốn như thường ngày nhấc lên bốn chân, trực tiếp đứng dậy, lại giống như bị rót chì, không nhúc nhích được, cũng không cử động được thân thể.
Lý Triệt cảm thấy rất bực bội, ngựa mà cũng bị bóng đè sao!
Nhưng sau đó, Lý Triệt thật nhanh chóng bình tĩnh lại.
Chờ khi hắn tĩnh tâm rồi, dường như mới nghe ra được trong tiếng gió thổi không ngừng, lúc lớn lúc nhỏ, khi dài khi ngắn này là tiếng nói chuyện đứt quãng, loáng thoáng.
Muốn từ trong những âm thanh vụn vặt này nghe ra là ai đang nói, có chút khó khăn, nhưng không hiểu sao Lý Triệt vẫn cảm thấy hơi quen thuộc.
Ở trong trại nuôi ngựa phủ Đông Xương hầu này, hắn tổng cộng cũng mới gặp qua được mấy người, muốn nói quen thuộc, thì cũng chỉ có Sở lạc cùng gã sai vặt phụ trách chăm sóc cho hắn.
Sở Lạc là nữ tử, thanh âm này rõ ràng là nam nhân, gã sai vặt trong trại nuôi ngựa phần lớn đều tuổi trẻ lực tráng, tiếng nói to lớn vang dội, nhưng âm thanh này.. Rõ ràng trầm thấp dày nặng, không phải của người trẻ tuổi..
Tròng mắt Lý Triệt không ngừng chuyển động, muốn từ trong trạng thái nửa bóng đè, nửa si ngốc này nhanh chóng tỉnh lại. Có lẽ nỗ lực của hắn thật sự có hiệu quả, tiếng gió rót bên tai hắn dần dần tan đi, Lý Triệt hít sâu một hơi, giống như sau khi xua đi sương mù, âm thanh trầm thấp của một ông lão truyền đến, "Bệ hạ đã hôn mê sáu bảy ngày, trước mắt còn có thể miễn cưỡng đút thuốc cùng nước canh, có thể kéo dài thêm một thời gian, nhưng cứ thế mãi, sợ là long thể sẽ bị hao tổn."
Là viện trưởng Thái y viện Lâu Kim Thanh?
Lý Triệt cứng đờ.
Lần này đi Văn Sơn tế trời, Lâu Kim Thanh dẫn theo một nhóm thái y đi cùng, nơi Lâu Kim Thanh đang ở, nhất định là Văn Sơn!
Đáy lòng Lý Triệt nhảy bang bang, ý thức của hắn đã trở lại rồi sao?
Mới vừa rồi hắn cho rằng mình còn ở chuồng ngựa phủ Đông Xương hầu, Lý Triệt vẫn chưa quá để ý xung quanh, mà trước mắt, hắn rõ ràng đang nằm trên chiếc giường mềm mại, không phải là đống cỏ khô, trên người còn đang đắp một cái chăn gấm.
Tuy rằng mí mắt Lý Triệt không mở ra được, nhưng xuyên thấu qua mí mắt có ánh đèn mờ nhạt truyền tới trong ý thức hắn, trong phòng còn có mùi đàn hương mà hắn thích!
Là hành cung dưới chân Văn Sơn!
Lý Triệt gần như xác nhận, trước mắt hắn đang nằm trong tẩm điện của mình ở hành cung.
Lý Triệt chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cỗ cảm xúc mừng như điên, hắn muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng lại không nhúc nhích được, cả người giống như hóa đá, không chịu để hắn khống chế, trừ bỏ hô hấp, ngay cả đôi mắt hắn cũng không chớp được.
Sau khi nói xong những lời kia, Lâu Kim Thanh cáo từ lui ra ngoài.
Mặt khác có hai tiếng bước chân một trước một sau đi đến trước mặt hắn, dừng lại bên cạnh long sàng.
Trong đó có một tiếng nói, chính là âm thanh bình tĩnh vững vàng ban nãy Lý Triệt mơ hồ nghe được vang lên, "Nếu lại có quan viên hỏi, cứ nói bệ hạ còn bệnh, hiện tại chưa thể hồi kinh, thái y cũng dặn dò phải ở Văn Sơn dưỡng bệnh, chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ trở về."
Thái phó! Là Thái phó!
Trong lòng Lý Triệt kích động. Trong điện, một âm thanh khác đáp, "Thái phó nói rất đúng, hạ quan sẽ làm như ngài đã dặn."
Âm thanh này là Phong Liên Trì!
Phong Liên Trì là tả tướng mà hắn mới đề bạt, ở trong triều uy vọng vẫn chưa cao, hắn vốn tính toán ngày sau sẽ trọng dụng người này.
Hắn trước mắt còn hôn mê, những thế gia kia ở trong triều sợ là Phong Liên Trì không trấn áp được, lần này ít nhiều nhờ có Thái phó, đám quần thần đó vẫn rất kiêng kị ông.
Thái phó cùng Phong tướng đều là người mà hắn tín nhiệm.
Có hai người bọn họ tọa trấn ở Văn Sơn, cho nên tới bây giờ, trong triều trên dưới đều chưa có truyền ra lời đồn đãi vớ vẩn nào, vẫn nói là hắn bị nhiễm phong hàn, lúc tế trời bỗng nhiên té xỉu, sau đó nghe lời dặn của thái y, ở Văn Sơn nghỉ ngơi, xử lý triều chính.
Lý Triệt kiên nhẫn nghe những việc xảy ra trong mấy ngày hắn hôn mê từ trong miệng của Phong Liên Trì, trái tim lúc trước vẫn luôn treo trong lòng cũng yên ổn hạ xuống.
Sau đó, lại nghe Phong Liên Trì thở dài, "Mới vừa rồi nghe ý tứ của thái y cũng rất mờ mịt, nếu lại thêm mười ngày nửa tháng nữa, bệ hạ vẫn chưa tỉnh lại, liền phải chuẩn bị cho tốt sẽ làm như thế nào.."
Thái phó đôi tay chắp ở sau người, tuy không có đáp lại, nhưng cũng thở dài thật mạnh.
Hai người đều đang nghĩ cùng một chuyện, bệ hạ từ khi đăng cơ đến nay, một lòng một dạ đặt ở trên việc cải cách chính sách mới, hậu cung một bóng người cũng không có, dưới gối một đứa con để kế thừa ngôi vị càng không có. Cho tới nay, triều thần vẫn đang lo lắng vấn đề khai chi tán diệp của hoàng thất, duy nhất có một người không vội chính là bệ hạ.
Nếu nửa tháng sau, bệ hạ còn chưa tỉnh lại..
Tin tức bị ám sát đang hôn mê truyền ra, chỉ sợ thúc phụ, huynh trưởng của bệ hạ đều sẽ ngo ngoe rục rịch, đến lúc đó Trường Phong quốc không tránh khỏi sẽ rơi vào cục diện hỗn loạn.
Thái phó nhẹ nhàng nuốt nuốt trong cổ họng, thở dài, "Bệ hạ sẽ tỉnh lại."
Phong Liên Trì rũ mắt gật đầu.
Thái phó cùng Phong Liên Trì trước sau ra khỏi tẩm điện.
Hiện giờ tẩm điện không cho phép người ngoài đi vào, chỉ có thái giám, cung nữ hầu hạ Văn đế ở phụ cận, cùng với thị vệ và mấy người Thái y, Thái phó, Phong tướng.
Thái phó cùng Phong Liên Trì mới ra khỏi tẩm cung không lâu, liền có thái giám bưng chậu nước tiến lên, quỳ gối trước long sàng.
Lúc trước đều là viện trưởng Thái y viện tự mình đút thuốc cho bệ hạ, trước mắt, thái giám tiến lên rửa mặt cho Lý Triệt.
Hơi nước ấm áp bao phủ trên gương mặt, Lý Triệt đều có thể cảm giác được.
Tròng mắt Lý Triệt chuyển động qua lại, liều mạng muốn mở mắt ra, hô hấp cũng càng thêm dồn dập, nhưng thái giám hầu hạ trước mặt chỉ thấy bệ hạ vẫn an tĩnh như cũ nằm trên long sàng, giống như bình thường, không có một chút động tĩnh.
Lý Triệt cắn chặt răng, hắn phải làm thế nào mới có thể tỉnh lại? Lý Triệt sốt ruột như con kiến bò trong chảo nóng.
Thái giám thay hắn lau mặt xong, lại giơ tay vỗ lên tay hắn, định dùng khăn lông lau tay cho hắn, Lý Triệt muốn nắm chặt lòng bàn tay, giống như dùng hết sức lực toàn thân, thái giám đang dùng khăn lông ấm áp lau lòng bàn tay cho hắn, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay bệ hạ nhẹ nhàng run rẩy. Thái giám sửng sốt, hắn ta vừa mới gặp ảo giác sao?
Hắn ta kinh ngạc ngước mắt, nhìn nhìn bệ hạ vẫn đang nằm trên long sàng, lại rũ mắt nhìn về phía bàn tay kia, chỉ thấy đầu ngón tay bệ hạ xác thật bằng mắt thường có thể thấy được đang giật giật.
Thái giám kinh hãi, "Bệ hạ? Bệ hạ!"
Lý Triệt cũng sửng sốt.
Bên tai tiếp tục là thanh âm kinh hỉ lại hoảng loạn của thái giám, "Mau mau! Gọi thái y! Gọi thái y!"
"Bệ hạ! Bệ hạ!"
Chợt bên tai lại vang lên một âm thanh khác, "Khinh Trần.. Khinh Trần.."
"Bệ hạ!"
"Khinh Trần?"
Lý Triệt chỉ cảm thấy trong đầu có hai âm thanh đan xen lẫn nhau, nhất thời khiến hắn phân không rõ mình đang ở nơi nào, cũng ồn ào đến mức đầu hắn đau đến như muốn nứt ra.
Chờ hắn rốt cuộc ở trong trạng thái mơ màng hồ đồ tỉnh lại, "vèo" một tiếng đứng lên, trong cổ họng nuốt nuốt thật mạnh, mới phát hiện chung quanh vẫn là chuồng ngựa trước đây.
Hắn thở hổn hển, vẻ mặt kinh ngạc, người trước mặt vẫn là gã sai vặt phụ trách chăm sóc cho hắn.
Lý Triệt trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hắn không phải đang nằm trong hành cung ở Văn Sơn sao?
Như thế nào lại vẫn ở đây?
Trong đầu Lý Triệt một mảnh hỗn loạn.
Mà lúc này thấy Khinh Trần đột nhiên đứng lên, khiến cho gã sai vặt khiếp sợ, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Đang êm đẹp, mới vừa rồi hắn đến xem nó, gọi thế nào nó cũng không tới ăn cỏ, hắn cho rằng nó lại giở quẻ, bắt đầu tuyệt thực. Chờ mở cửa chuồng ngựa ra đi vào, lại thấy Khinh Trần nằm nghiêng ở chuồng ngựa, vẫn không nhúc nhích.
Gã sai vặt sắp bị dọa hỏng, tiến lên gọi lại, đẩy người nó, nhưng nó không nhúc nhích chút nào.
Hắn ta trong lòng hoảng hốt, duỗi tay sờ thử, rõ ràng vẫn còn hô hấp!
Gã sai vặt lúc này mới bắt đầu ngồi xổm xuống liều mạng lay nó, cùng gọi tên nó, nhưng nó đều không có phản ứng, thời điểm trong lòng gã sai vặt cảm thấy mười phần thì có tám chín phần xảy ra chuyện không may, nó lại "vèo" một cái đứng lên, giống như một viên pháo, dọa cho gã sợ tới mức trực tiếp ngã dập mông. Con ngựa này thật là!
Gã sai vặt trong lòng còn sợ hãi, vỗ vỗ mông đứng lên, thấy Khinh Trần lộ ra ánh mắt ngây dại như trước đây mới bình tĩnh lại. Gã cảm thán, "Tổ tông! Ngươi này là đang làm cái gì!" Hắn là thiệt tình thực lòng cảm thấy nó chính là tổ tông!