Đại hôn sắp tới, hắn không muốn để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, hắn kêu Lâu Kim Thanh cáo lão hồi hương là vì hắn hy vọng người biết được chuyện này càng ít càng tốt, như vậy Sở Lạc mới càng an toàn. Đan Mẫn Khoa chính là người hắn muốn giấu giếm nhất..
Người có địch ý lớn nhất đối với Lạc Mân, hẳn là Đan Mẫn Khoa.
Nghe được câu này từ trong miệng Lý Triệt, đầu mày đang nhíu chặt của Đan Mẫn Khoa mới dần dần giãn ra.
Sở Lạc đã từng ở biệt phủ Thành Châu một khoảng thời gian, Đan Mẫn Khoa cũng rất thích ở chung với nàng, việc trên triều đình như thế nào hắn ta mặc kệ, nhưng Lý Triệt quả thật nên cho Sở Lạc một danh phận, để nàng có thể danh chính ngôn thuận ở trong cung.
Đan Mẫn Khoa dạo bước tiến lên, hắn ta nhẹ giọng nói, "Kỳ thật ta đối với người năm đó đưa ngươi tới Vạn Châu có ấn tượng, nếu như hiện tại người này xuất hiện trước mặt ta, ta cũng có thể nhận ra hắn, bất quá, hắn quả thực chưa từng nói cho mẫu thân cùng ta biết tên họ hắn là gì, ta còn nhớ, hắn hẳn là một đại phu, là người ôn tồn lễ độ, hơn nữa hắn mặc trên người quần áo đẹp đẽ quý giá, có lẽ là con cháu thế gia, ta nghe khẩu âm hình như là người ở Kinh thành, hẳn là nhân sĩ trong Kinh.."
Lý Triệt nhìn chằm chằm Đan Mẫn Khoa, khẩn trương đến mức quên cả hít thở.
Đan Mẫn Khoa cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó hắn ta tiếp tục nói, "Ngày đó lúc ta ở trong viện không cẩn thận té ngã, thời điểm hắn đỡ ta đứng dậy, ta nhìn thấy trên cổ tay phải hắn có miệng vết thương, hắn nói là trước đây khi lấy thuốc vô tình bị dao cắt trúng. Trên người hắn.. Ta nhớ rõ lúc ấy hắn còn đeo một miếng ngọc bội, trên ngọc bội có khắc một chữ" Hữu ", khi đó ta tuổi nhỏ, chưa nhận thức được nhiều chữ lắm, bởi vì vừa vặn nhận ra được chữ" Hữu "kia, cho nên có ấn tượng.."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play