“Lục Chỉ Nghi, tôi nói cho cô biết, tôi là một người trưởng thành độc lập, cho dù ban đêm không về hay đi đâu cũng không phải báo cáo cho các người.”
Không còn chút áy náy với Lục Kình Hạo, cũng không thích anh ta nữa, vì vậy chẳng cần phải lấy lòng người Lục gia. Nghĩ đến nửa năm nay mình ở Lục gia bị Cung Tuyết Mị và Lục Chỉ Nghi hành hạ, Đường Tâm Lạc hết sức tức giận.
Tốt lắm, nếu bọn họ đã tự dâng tới cửa, vậy đừng trách cô không khách sáo.
“Ấy trời, Đường Tâm Lạc đồ tiểu tiện nhân này, cánh cứng cáp rồi có phải muốn bay đi không? Cô ăn của Lục gia dùng tiền Lục gia, cô gả cho Kinh Hạo rồi, sinh ra là người Lục gia, chết đi là ma Lục gia, hỏi tung tích cô có gì không đúng? Chẳng lẽ cô ra ngoài bôi xấu danh dự, khiến cho Kình Hạo của chúng tôi phải đội nón xanh là được hả!”
Nếu nói về chợ búa, Cung Tuyết Mị nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Cung Tuyết Mị mắng chửi cả người Đường Tâm Lạc, cô cũng chẳng phải họ Cung!
“Lục phu nhân, hình như có gì nhầm lẫn... Thứ nhất, mặc dù tôi gả cho Lục Kình Hạo, cho dù là đêm tân hôn anh ta cũng không xuất hiện. Mà khi tôi gả cho anh ta cũng chẳng có tuần trăng mặt, ngược lại còn muốn tôi phải về Lục gia hầu hạ các người.”
Đường Tâm Lạc vừa nói vừa đi ra ngoài, cô không tính đứng cãi nhau trước phòng ngủ, bèn đi xuống phòng khách.
“Thứ hai, từ ngày đầu tiên kết hôn, bà nói giao mọi chuyện của Lục gia cho tôi quản lý. Phải, là tôi quản, nhưng trước giờ hoàn toàn không đưa tiền cho tôi. Lục gia các người từ trên xuống dưới nửa năm qua đều xài tiền riêng của tôi. Câu vừa rồi các người nói sai rồi, không phải là tôi ăn tiền Lục gia các người mà là Lục gia các người dùng tiền của tôi!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT