Đỉnh Ảnh Nguyệt.
Nơi lưng chừng núi bị mây và sương mù bao phủ, có một khu Hoa Quả Uyển không quá rộng, trồng nhiều loại linh quả linh thực dị chủng không được sản xuất ở thế giới này.
Không những có sự bảo vệ của trận pháp cấm chế, mà còn có sự chăm sóc tỉ mỉ ngày đêm của các đệ tử tạp dịch.
Hoa Quả Uyển quanh năm hương thơm nức mũi, ánh sáng rực rỡ, đối với người thường mà nói, bất kỳ loại linh thực và linh qua nào ở đây đều có tác dụng thần kỳ là chữa bệnh, bồi bổ cơ thể, kéo dài tuổi thọ, nếu như bị trôi dạt ra ngoài, thì đây chính là bảo vật mà các hoàng đế, tướng lĩnh và quan đại thần dưới trần gian bỏ rất nhiều tiền ra để mua.
Trên đường nhỏ, Tần Mộc Lăng và Kỳ Nhã Lan khe khẽ nói nhỏ, sóng vai đi tới.
Phong cách ăn mặc của hai người giống hệt nhau, chỉ có điều Tần Mộc Lăng toàn thân trắng như tuyết, còn Kỳ Nhã Lan là một thân đen kịt, theo như cách gọi của kiếp trước, đây chính là trang phục tình nhân.
Hoa Quả Uyển này do chính Kỳ Nhã Lan thu xếp khi nàng mới trở thành đệ tử chính tông, trải qua vài năm tiến hành quản lý, để ý chăm sóc, những linh quả linh thực sinh trưởng lâu năm đều đã trong trạng thái có thể sử dụng, ngoài việc thỏa mãn nhu cầu của bản thân nàng, đôi khi một số sư tỷ sư muội thân thiết cũng sẽ đến tống tiền, ăn no nê thỏa thích.
Các đệ tử chính tông có tu vi cao thâm hoặc là các trưởng lão, xưa nay đều hoặc lấy đan dược để bổ sung tiêu hao, hoặc trực tiếp hấp thụ và luyện chế linh khí giữa trời đất để mang lại lợi ích cho bản thân, nhưng điều này không có nghĩa là họ không cần những thú vui nhất định ở thế tục, chẳng hạn như ham muốn ăn uống.
Cách đó trăm bước, hiện ra một khung dây leo xanh tươi, trên đó là những chùm quả to bằng ngón tay, trong suốt như pha lê, mùi hương nồng đậm tỏa ra bốn phía, thật khiến người ta thèm nhỏ dãi.
"...!Tiểu sư đệ, loại linh nho này là cống vật do vương triều Huyền Lân ở phàm trần gửi đến, mùi vị rất ngon, đệ nếm thử xem thế nào!"
Kỳ Nhã Lan giơ tay lên chọn một chùm lớn nhất rồi hái xuống, đưa cho Tần Mộc Lăng.
Tần Mộc Lăng cầm lấy, cho hai trái vào miệng, cắn nhẹ một miếng, nước trái cây thơm ngọt lập tức tràn ngập trong miệng, một vị ngon tuyệt đỉnh không thể diễn tả bằng lời, làm cho cả cơ thể hắn vô cùng thoải mái.
"Thế nào?"
Kỳ Nhã Lan quay đầu lại nhìn hắn chăm chú, trong đôi mắt đẹp lạnh lùng hiện ra nét cười hiếm hoi.
"Thật sự rất ngon!"
Tần Mộc Lăng hài lòng gật đầu, hương vị nho của sư tỷ thực sự ngon hết chỗ chê, ngon hơn nhiều so với các loại trái cây và món ngon thông thường, về sau mình phải thường xuyên đến đây ăn.
Kỳ Nhã Lan nhoẻn miệng cười: “Nếu thích thì ngày nào cũng đến đây ăn nha, ta sẽ đưa cho đệ ngọc bài cấm chế của Hoa Quả Uyển, đệ có thể ăn bao nhiêu cũng được.”
"Vậy đa tạ sư tỷ nhiều nha." Tần Mộc Lăng mỉm cười nói.
Mấy người đệ tử tạp dịch, ngoại môn nhìn từ xa, khó giấu vẻ khiếp sợ trong ánh mắt, loại nho linh chủng này chăm sóc không dễ, là món ăn vặt mà xưa nay Tam sư tỷ yêu thích nhất, mỗi trái đều có hạn, ngay cả các sư tỷ của những ngọn núi khác đến xin, cũng không dễ gì có được.
Rốt cuộc vị thiếu niên mới đến này có bối cảnh lai lịch gì? Vậy mà dám ăn nho của Tam sư tỷ? Hơn nữa, dường như Tam sư tỷ cũng không có phản kháng chút nào, bộ dáng còn rất vui vẻ, thật là...
Bọn họ làm người hầu ở đỉnh Ảnh Nguyệt cũng không phải là một hai ngày, đã quen với tính tình của người đẹp lạnh lùng Kỳ Nhã Lan này từ lâu, không bao giờ khách sáo với bất kỳ ai, cũng chưa từng có vị khách khác giới nào xuất hiện, thế mà kể từ khi Tần Mộc Lăng xuất hiện, rất nhiều nhận thức trong quá khứ đã bị phá vỡ.
"Ừm… Tiểu sư đệ, hiện giờ tu vi của đệ đã được củng cố, năng lực của đệ trong lĩnh vực đó… Cũng đã tiến bộ rồi đúng không? Có thể cho ta mở mang kiến thức chút không?"
Kỳ Nhã Lan do dự một lúc, mới nhẹ giọng nói nhỏ.
Tần Mộc Lăng vui vẻ đồng ý: "Đương nhiên có thể rồi, ở đây luôn sao?"
"Thôi, đến Dược viên đi!"
Kỳ Nhã Lan nhìn xung quanh, năng lực đặc thù này của tiểu sư đệ quá mức nghịch thiên, nàng cũng chỉ mới biết được vào mấy hôm trước từ miệng Đại sư tỷ, chắc chắn không thể thi triển tại một nơi có nhiều người phức tạp này.
Một lúc sau, hai người đã ở trong Dược viên của đỉnh Ảnh Nguyệt, tất cả đệ tử trực ban đều bị sai khiến đi ra xa, sau đó mở ra trận pháp phong cấm cả trong lẫn ngoài.
Tần Mộc Lăng không nói nhiều, chậm rãi thôi thúc linh lực trong cơ thể, luồng khí màu xanh lam cuồn cuộn nhẹ nhàng lan ra, bao trùm toàn bộ Dược viên, những chấm sáng chói lọi lan ra, lặng lẽ thẩm thấu vào bên trong những loại thảo dược đó.
Một lát sau, tầm nhìn của Kỳ Nhã Lan tràn ngập những tia sáng rực rỡ, khí tức thơm ngát của thảo mộc tràn ngập không gian, vô số tinh khí của linh thảo linh mộc màu xanh tím nhỏ bé bốc lên, tụ tập thành những đám mây lớn màu xanh tím, tràn vào cơ thể Tần Mộc Lăng như trăm dòng sông hội tụ.
Trong chốc lát, từng tia linh khí căn nguyên hỗn độn mà thần niệm cũng khó mà phân biệt được quay về, những vật bôi trơn âm thầm biến đổi và nâng cao căn nguyên thiên phú của chúng.
Quy mô dược viên của Kỳ Nhã Lan nhỏ hơn so với bên phía đỉnh Phượng Ca.
Sau khi Tần Mộc Lăng đột phá cảnh giới Ngộ Huyền, pháp lực vượt xa thời kỳ cảnh giới Luyện Khí, vì vậy hiệu quả tu luyện của hắn cũng có tăng lên về chất.
Đợi đến khi Tần Mộc Lăng thu công, Kỳ Nhã Lan lấy đại một ít thảo dược để xem xét, dễ dàng đưa ra kết quả: Khi những thảo dược này lấy lại sức sống, ít nhất có thể gia tăng chất lượng khoảng mười năm.
Ba ngày một lần, sau một năm, có nghĩa là tất cả thảo dược bên trong đều được tăng hơn một nghìn năm chất lượng, toàn bộ đều đã đạt đến cấp độ linh dược.
Đến lúc đó, tổng giá trị của tất cả các loại đan dược trong Dược Viên sẽ là một con số cực kỳ đáng kinh ngạc, cho dù là đối với Kỳ Nhã Lan, thì cũng là một khối tài sản khá lớn.
Kỳ Nhã Lan đè nén sự kinh ngạc trong lòng, thấp giọng hỏi: "Tiểu sư đệ, năng lực thiên phú của đệ có thể tiến bộ hơn nữa không? Chờ đến khi tu vi trong tương lai của đệ gần bằng ta, chẳng phải là có thể tạo ra thần dược rồi sao?”
Tần Mộc Lăng cẩn thận suy nghĩ, thận trọng nói: "Hiện giờ đệ vẫn chưa biết, nhưng không thể loại trừ khả năng này."
Theo quy ước đã được thiết lập của thời không này, các loại thảo dược có chất lượng sinh trưởng không đến trăm năm, chỉ có thể coi là loại hình phàm dược, tức là dược của người thường trong nhân gian; đạt tới hơn trăm năm có thể gọi là lão dược; thuốc đã sinh trưởng hơn một nghìn năm có thể được coi là một loại linh dược thực sự, là tài nguyên mà tầng lớp tu sĩ có nhu cầu lớn nhất.
Các loại thảo dược đã sinh trưởng đạt tới vạn năm, có thể được gọi là thánh dược, chúng là những tài nguyên quý hiếm không thể thiếu để các tu sĩ cấp cao luyện chế ra đan dược chính phẩm; nếu là hơn mười vạn năm, đã thuộc phạm trù thần dược, cho dù có là siêu cấp đạo thống truyền thừa lâu đời, gốc rễ bám chặt thì cũng hiếm có nó.
Tài nguyên chiến lược chỉ có thể gặp không thể cầu, phải hạn chế sử dụng nghiêm ngặt.
Về phần thiên dược đã tồn tại hơn trăm vạn năm, vẫn luôn chỉ là truyền thuyết mơ hồ.
Đến cả những lão giả sống lâu năm cũng chưa từng nhìn thấy, có lẽ có khả năng từng xuất hiện ở thời Thái Cổ, khi mà tiên đạo còn thịnh thế.
Còn ở thời đại này thì khó mà nghĩ đến.
"Tiểu sư đệ à..."
Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhã Lan sáng lên, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng xen lẫn chút nhiệt tình: "Đại sư tỷ của đệ thường ngày công vụ bộn bề, đỉnh Phượng Ca nhiều người phức tạp, đệ sống ở đó thì cũng hơi bất tiện, không bằng...!Chuyển đến đỉnh Ảnh Nguyệt thì sao? Sau này tu luyện sẽ yên tĩnh hơn nhiều.”
Tần Mộc Lăng thật sâu nhìn nàng: "Chuyện này, đệ không quyết định được, tỷ thương lượng với đại sư tỷ đi."
Ý đồ của Tam sư tỷ rất rõ ràng, nàng muốn độc chiếm mình? Nhưng Tuyết Băng Tuyền thân là đệ nhất thánh nữ của tông môn, chưởng giáo tương lai, sao có thể là đèn cạn dầu?
Còn ý kiến cá nhân của Tần Mộc Lăng thì sao? Hiện tại chẳng ai quan tâm, với tu vi đáng sợ của hai vị sư tỷ, chỉ cần động ngón tay út thôi là đã có thể hạ gục hắn một cách dễ dàng, hắn còn có thể nói cái gì nữa?
Kỳ Nhã Lan hừ một tiếng: "Tuy là thế, nhưng chỉ cần đệ nói rõ lập trường của mình, ta có thể thuyết phục Đại sư tỷ đồng ý chuyện này."
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay bây giờ, chúng ta hãy đi nói chuyện với Đại sư tỷ.”
“Nếu Đại sư tỷ không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì đánh một trận, nói về bản lĩnh đánh nhau, sư tỷ ta đây chưa bao giờ sợ ai cả!”
Kỳ Nhã Lan hừ một tiếng đầy tự tin, nắm lấy thắt lưng Tần Mộc Lăng, ngự kiếm bay lên trời.
Tần Mục không khỏi che mặt lại, nếu như hai vị sư tỷ thật sự đánh nhau vì chuyện này, cái này gọi là gì ta? Tu La trận hả?