CHƯƠNG 4
Hai năm sau, trường mẫu giáo song ngữ Thự Tinh.
Giang Lục Đinh ngồi trên nắp bồn cầu, thở dài thườn thượt, sau đó lấy một thanh kẹo cao su trong túi áo rồi bóc vỏ cho vào miệng. Lựa theo mùi bạc hà sảng khoái tràn ngập trong khoang miệng, cuối cùng tâm trạng nôn nóng hỗn loạn cũng bình tĩnh hơn một chút.
Đây là trường mẫu giáo quý tộc có tiếng tăm ở thành phố S, học phí đắt cắt cổ, đám trẻ theo học cũng toàn là con vàng con bạc của những gia đình quyền cao chức trọng, giàu nứt đố đổ vách, đứa nào đứa nấy cũng mang trên mình xuất thân không phú cũng quý khiến những người làm công ăn lương như cô không dám để xảy ra một chút sai sót.
Ở bên chăm sóc những tiểu hoàng đế tiểu công chúa này, lúc nào cô cũng phải nâng cao tinh thần, rèn cho mình khả năng mắt nhìn xung quanh, lắng tai nghe ngóng. Giang Lục Đinh chỉ hận bản thân mình không có ba đầu sáu tay, sau gáy cũng mọc thêm hai con mắt để bao quát hết tất cả. Nhưng cho dù có cẩn thận đến thế nào thì cũng không thể tránh được việc đôi khi sẽ xảy ra chút sơ sót nhỏ.
Ví dụ như chiều hôm qua tan học, đám trẻ đang xếp hàng lên xe thì Tịnh Tịnh đứng phía sau bất ngờ giơ tay kéo bím tóc của Gia Gia làm cô bé khóc suốt chặng đường từ trường học về đến nhà.
Thế là sáng sớm hôm nay, mẹ của Gia Gia bà Lưu liền chạy đến trường hỏi tội.
Giang Lục Đinh đứng trước mặt bà, phê bình Tịnh Tịnh mấy câu rồi bảo cô bé xin lỗi Gia Gia, ai ngờ bà Lưu vẫn nổi giận đùng đùng, vung tay tát thẳng vào mặt Tịnh Tịnh.
Dù thế nào thì Giang Lục Đinh cũng không ngờ rằng bà Lưu là người lớn, thế nhưng lại ra tay đánh một đứa bé ngay trước mặt giáo viên, cô không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đưa tay ra cản lại.
Cái tát của bà Lưu đập trúng mu bàn tay cô. Mu bàn tay lập tức truyền đến cảm giác đau rát như lửa đốt, có thể thấy là bà ta đã dồn hết sức lực toàn thân để tung ra cái tát này.
Giang Lục Đinh vô cùng tức giận nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục trưng ra bộ mặt tươi cười, đon đả nói mấy lời ngon ngọt, nói mãi nói mãi cho đến khi miệng đắng lưỡi khô, sức cùng lực kiệt thì mới vất vả tiễn được vị phu nhân vênh váo hống hách này rời đi, đầu óc cũng sắp bị nổ tung vì những lời mắng nhiếc thậm tệ của bà ta.
Nhà trường tổ chức quản lý rất chặt chẽ, camera được lắp đặt ở khắp mọi nơi. Trong giờ làm việc cũng chỉ có những lúc trốn trong nhà vệ sinh mới có thể thả lỏng một lát. Ngồi trên nắp bồn cầu, cô dùng tay day day huyệt thái dương đau nhức, đây đã là lần thứ 101 cô nảy sinh ý định nghỉ việc, nhưng đồng thời cũng là lần thứ 102 cô phủ định suy nghĩ của mình.
Cô theo học chuyên ngành ngôn ngữ Hán tại trường đại học, phạm vi việc làm không rộng, biết đi đến đâu mới tìm được một công ty cung cấp chỗ ở và tiền lương cao như ở đây? Ngoài ra lúc rảnh rỗi còn có thể viết tiểu tiểu thuyết kiếm thêm ít tiền nhuận bút, một năm có hai kỳ nghỉ dài, hơn nữa nhờ có Hoắc Đồng Đồng mà cô còn được nhận gấp đôi lương.
Hừ, đúng là người nghèo chí ngắn.