CHƯƠNG 2
Vừa rời khỏi Ngộ Giác Tự một đoạn thì cơn mưa vốn đã tạnh lại bắt đầu rơi. Giang Lục Đinh đưa tay che đầu rồi vội vàng chạy xuống chân núi.
Mới đầu chỉ là một vài giọt mưa rải rác, không lâu sau mưa càng lúc càng lớn, chưa đến một lát đã ào ào trút xuống, từng giọt nước mưa to như hạt đậu tạt vào mặt đau nhức, mắt cũng sắp không mở nổi nữa.
Đúng lúc này cô nhìn thấy ven đường có một căn lều nhỏ, có lẽ là nơi bày trà nước lúc diễn ra hội chùa. Giang Lục Đinh không rảnh suy nghĩ nhiều, giơ tay che đầu rồi xông thẳng vào trong, đợi đến lúc buông tay xuống mới nhận ra bên trong còn có một người đàn ông đang đứng.
Lúc này áo sơ mi của cô đã ướt đẫm, vải áo dán sát vào người, sau khi liếc mắt nhìn thấy trong lều có một người đàn ông thì lập tức quay lưng lại, khoanh tay ôm ngực.
Vốn dĩ việc trú mưa với một người đàn ông xa lạ đã là một điều gì đó rất ngại ngùng rồi, lúc này quần áo trên người cô còn bị nước mưa làm ướt, đường cong cơ thể hoàn toàn lộ ra ngoài nên trong lòng không khỏi cảm thấy khẩn trương và bất an, tay cầm điện thoại chuẩn bị sẵn sàng, lỡ như người đàn ông này có hành động bất chính thì cô sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát ngay.
Căng thẳng canh chừng một lúc lâu cũng không thấy phía sau có động tĩnh gì, Giang Lục Đinh cảm thấy khá yên tâm, bấy giờ mới nghiêng người nhìn lướt qua. Ô kìa, bộ quần áo đen này nhìn quen quá Thì ra là người đàn ông đeo kính râm ở trong chùa lúc nãy.
Chắc hẳn một người đi chùa bái Phật từ sáng sớm sẽ không có suy nghĩ xấu xa gì đâu nhỉ? Hơn nữa người này cũng không có ý định bắt chuyện với cô. Nghĩ đến đây, Giang Lục Đinh mới lén thở phào nhẹ nhõm.
Cơn mưa không có dấu hiệu ngừng lại mà càng lúc càng trở nên nặng hạt hơn, mưa to như trút nước, nước mưa chảy dọc theo đường núi, ào ào như dòng suối đổ xuống phía dưới.
Từ đầu đến cuối người đàn ông trong lều đều không nói một lời nào, ngay cả tư thế đứng cũng không thay đổi, nhìn anh ta hệt như một pho tượng lẳng lặng đứng im một chỗ.
Giang Lục Đinh nhếch nhác như vậy, đương nhiên là cô sẽ không chủ động nói chuyện với anh. Mắt thấy mưa không ngừng trút xuống, cô dứt khoát đi vào trong tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Căn lều này được dựng lên từ mấy cây cột dựa vào vách núi, bên trong có một cái bàn vừa rách vừa bẩn nhưng lại không có ghế đẩu, phía trong cùng còn có một chiếc thùng sắt lớn, cũng không biết là dùng để làm gì.
Tiếng mưa đập vào mái lều không theo tiết tấu, hỗn loạn không ngừng nghỉ khiến lòng người bỗng thấy nôn nóng đến lạ kỳ.
Tài xế Chu gọi cho cô. Lúc này trời mưa như đổ nước, tín hiệu trên núi lại kém vô cùng, Giang Lục Đinh che micro, một câu phải lặp đi lặp lại nhiều lần thì người kia mới có thể nghe rõ.
“Thật xin lỗi, tự nhiên trời mưa to quá, phiền bác chờ cháu một lát. Cháu sẽ trả thêm tiền phí, phiền bác...”
Còn chưa kịp dứt lời thì đột nhiên đâu đó vang lên một âm thanh cực lớn, Giang Lục Đinh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì sau gáy đã cảm thấy đau xót, khoảng không trước mắt tối sầm lại…
Phần ký ức còn lại như bị xóa sạch.