Giang Ảnh ở một góc đất trống, đã từ thoát khỏi tâm trạng chia lìa bọn nhỏ. Nhìn trái cây trong tay, cô nhớ tới một số chuyện.

Loại quả này không phải lần đầu tiên cô ăn, cây tiên quả lúc trước cô cũng đã gặp.

Trong thời gian cô học đại học, lúc đến thôn Tiên Quả dạy tình nguyện, đã nghe qua bọn nhỏ ở đây hát đồng dao trong thôn, “thôn Tiên Quả có Tiên Sơn, trên Tiên Sơn có cây tiên quả, cây tiên quả rơi quả tiên, ăn xong quả tiên bắt dế mèn.”

Lúc ấy đám thanh niên trong đội dạy học tình nguyện sau khi nghe được đều cảm thấy mới lạ, đi thăm hỏi vị trí của cây tiên quả, dăm ba câu đã quyết định cùng đi xem xem.

Một đám người đi hơn một tiếng đồng hồ, đi đến phía tây vắng vẻ của thôn. Đi đến trước cây mới phát hiện cây tiên quả này không giống với trong tưởng tượng của mình. Cây tiên quả trong truyền thuyết không chỉ có không có kết trái, càng không có sương mù lượn lờ tiên khí bồng bềnh như trong tưởng tượng.

Nhưng mà sự nhiệt tình của thiếu niên không dễ dàng bị đả kích như vậy. Dù cho cây tiên quả so với hình dáng trong dự đoán có vẻ hơi chênh lệch, quá trình cầu nguyện trong kế hoạch của bọn họ cũng vẫn tiến hành như cũ.

Đội trưởng của đội dạy học tình nguyện là đàn anh khóa trên ở khoa văn học của trường học ngay cạnh trường của Giang Ảnh, có lẽ nỗi lòng phập phồng cuồn cuộn, sau khi anh ta cầu nguyện xong đã đối mặt với cây tiên quả bắt đầu đọc thơ,

“Giữa tôi và thế giới, em là lịch ngày, là la bàn. Là ánh sáng trượt trong âm thầm. Em là lý lịch, là phiếu tên sách. Là lời tựa viết ở cuối trang.”

Mọi người bị anh ta làm cho sến không chịu được, vốn dĩ đang nghiêm túc cầu nguyện cũng đều bị chọc cho cười ha ha, một hồi lâu mới khôi phục lại bình tĩnh.

Khi đó sắc trời dần muộn, mặt trời ngả về tây, cây cối thảo mộc xanh um xung quanh cũng đều lồng lên một tầng vầng sáng.

Giang Ảnh là có nguyện vọng nghiêm túc muốn cầu nguyện. Sau khi đăng ký giáo viên tình nguyện mùa hè xong, phát hiện người trong lòng cũng ở cùng một đội với mình, chuyện này có bao nhiêu may mắn cơ chứ? Chuyện may mắn như vậy đều đã xảy ra rồi, vậy có phải nên cầu nguyện một chút không, Giang Ảnh khi đó nghĩ trong lòng.

Cậu ấy và Giang Ảnh là cùng một trường, nhưng không phải cùng ngành, vì vậy bình thường chỉ có thể ở mấy hoạt động trong câu lạc bộ hoặc là trên tiết học công khai, ở xa xa liếc nhìn vài lần. Người lén nhìn cậu ấy cũng không chỉ có một mình Giang Ảnh.

Thời học sinh vẫn luôn có những nam sinh như vậy, học giỏi lại đẹp trai, trên sân vận động hào quang bắn ra bốn phía. Toàn bộ nữ sinh trong trường không có người nào không động lòng, Giang Ảnh cũng không ngoại lệ. Nhưng cô vẫn luôn lặng lẽ để trong lòng, chưa từng nói ra, càng chưa từng nghĩ sẽ có khả năng gì với cậu ấy, có lẽ là chưa đủ tự tin, hoặc là bởi vì cậu ấy cách cô quá xa.

Cho đến khi cùng cậu được phân vào chung một đội dạy học tình nguyện, sau khi cùng đi thôn Tiên Quả dạy học, mới dần dần bắt đầu có tiếp xúc.

Cậu ấy vẫn hoàn mỹ như trong tưởng tượng của Giang Ảnh, đối xử với mọi người ôn hòa lễ phép, dạy học sinh cũng rất kiên nhẫn, chung sống với mỗi một người trong đội đều rất tốt. Cho nên khi có người đề nghị cùng đi tới cây tiên quả, Giang Ảnh không phải không có chờ mong. Cùng người hoàn mỹ như vậy, đồng thời lại là nam sinh mình thầm thích đi cùng một đoạn đường như vậy, có lẽ đã không có gì tiếc nuối nữa rồi.

Vì vậy bị đàn anh đọc thơ cắt đứt lời cầu nguyện, Giang Ảnh cũng quá không để ý. Mọi người hi hi ha ha một lúc, sau đó ngồi nghiêng ngả ở dưới cây tiên quả nói chuyện phiếm. Người trẻ tuổi có nhiều chuyện nói không hết, nói về lý tưởng, nói về tương lai, tối hôm đó rất trễ mọi người mới rời khỏi cây tiên quả, quay trở về.

Lúc rời đi, Giang Ảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua cây tiên quả, nội tâm như đã tách ra mây mù, dần dần sáng sủa.

Cùng cậu ấy đồng hành, coi nhau như bạn bè, cùng chung chí hướng, đã là may mắn khó có được rồi. Cô không có nguyện vọng gì nhiều muốn cầu.

Nói không chừng cũng là bởi vì lúc ấy không có cầu nguyện, việc này về sau cũng không có phần tiếp theo nữa, sau khi trở về cô cũng không giữ liên lạc với cậu ấy, chỉ nghe nói cậu ấy làm sinh viên trao đổi xuất ngoại rồi, trong trường học cũng không hề gặp lại cậu ấy.

Giang Ảnh nghĩ đến đây có chút buồn cười, sao mà chuyện lúc trước tâm tâm niệm niệm sự như vậy, về sau lại im hơi lặng tiếng quên lãng đi rồi.

Có thể là bản thân việc dạy học tình nguyện đối với mình ảnh hưởng càng lớn hơn, về sau tập trung tinh thần muốn tới đây dạy học.

Một chút động lòng thời sinh viên đó, có lẽ từ trong bước đi chạy ngược chạy xuôi của tất cả mọi người, bị chen đến vị trí cuối cùng của tất cả mọi chuyện. Lại phai nhạt dần trong sự bận rộn ngày qua ngày, không thể nổi lên một chút gợn sóng. Ngay cả thỉnh thoảng nhớ lại, đều là xác suất rất nhỏ.

“Cô ăn đi, tôi về văn phòng trước đây.” Giọng của cô Tiểu La kéo Giang Ảnh từ trong hồi ức trở lại. Cô gật gật đầu với cô ấy, ý bảo cô đã nghe rồi, cúi đầu dọn dẹp trái cây, cũng chuẩn bị trở về văn phòng.

Mang theo ghế cùng túi đựng quả tiên, Giang Ảnh đứng dậy đi về hướng văn phòng, chuẩn bị sửa sang lại một chút nội dung dạy học buổi chiều.

—-

Trở về quê ở thành phố H ở một tuần, Giang Ảnh vẫn có chút chưa thích nghi.

Từ thứ hai tuần trước, các học sinh đều đã lên thị trấn nhập học.

Cô cũng đi lên thị trấn một chuyến, lấy hồ sơ của mình về. Cô chuẩn bị đi thành phố B tìm việc làm, nhưng đến lúc đó tìm được việc, công ty không nhất định có thể bỏ qua hộ khẩu với hồ sơ. Vừa vặn cô muốn về thăm nhà một chút, ở lại quê một thời gian, cho nên cô quyết định dứt khoát để hồ sơ trả về trung tâm nhân sự ở quê.

Các thầy cô biết cô muốn đi lên thị trấn có việc, dứt khoát cùng đi lên thị trấn ăn bữa cơm.

Trác Thành cũng ở đây, cùng thầy Tạ cảm ơn cô, còn hỏi cô xin phương thức liên lạc. Nói sau này ở thành phố B có việc gì bọn họ cũng có thể giúp một tay, kêu Giang Ảnh cứ tùy ý mở lời. Giang Ảnh lắc đầu cười cười, thêm WeChat, không nói gì nữa.

Một bữa vốn dĩ giống như cơm giải thể, nhưng ngược lại không có trầm trọng như vậy.

Trong bữa tiệc nhắc tới việc cô Tiểu La muốn đi lên thị trấn đảm nhiệm việc dạy học, thầy Tạ còn chỉ cho cô ấy không ít chiêu, kêu cô Tiểu La về sau lúc học sinh không nghe lời thì đem ra dùng, chọc cho mọi người cười không ngừng.

Vé máy bay của Giang Ảnh đã mua từ trước rồi, ngày đi chính là ngày ăn cơm hôm đó. Sau khi kết thúc bữa cơm, cô tạm biệt mọi người, chuẩn bị khởi hành đi vào thành phố, sau đó về quê ở thành phố H.

Trác Thành biết cô ngày hôm đó đi, tìm người và xe, lại cùng thầy Tạ tiễn cô ra sân bay thành phố.

Ở cửa an ninh nói tạm biệt với bọn họ, ngược lại thật sự có thêm vài phần cảm giác ly biệt. Tạm biệt học sinh, đồng nghiệp, cũng tạm biệt thời gian ba năm ở cùng nhau của bọn họ, thật sự là rất khó để không cảm khái.

Lúc cô ngồi ở phòng chờ, nhịn không được chụp một tấm hình, đăng lên trang cá nhân, cũng không có viết thêm lời nào gì, chỉ đăng bức ảnh chụp cảnh trống trải ngoài sân bay.

Kỳ thật cô rất ít khi đến thành phố, cuộc sống mấy năm này đa phần là ở thôn với trên thị trấn. Nhưng mà lúc rời khỏi thị trấn, cũng không có quá nhiều cảm xúc, vẻ u sầu ly biệt mãi cho đến ngồi ở phòng chờ cô mới có cảm giác rõ ràng.

Có thể là sân bay là một nơi luôn có liên quan đến ly biệt, người vội vàng tới tới lui lui, cùng với loa thông báo xuyên suốt không ngừng, mang loại u sầu tràn ngập đến mỗi một góc nhỏ của sân bay, bao vây lấy mỗi người.

Không đợi Giang Ảnh từ loại cảm giác này đi ra, chuông điện thoại di động đã vang lên. Cô xem hiển thị cuộc gọi tới, vui vẻ không khỏi treo lên khóe miệng.

“Hi, Tư Nguyên. Đã lâu không gặp.” Giang Ảnh bắt máy, mở miệng nói trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play