Khi cùng Trác Thành bước ra khỏi khách sạn, sự nghi ngờ trong lòng Giang Ảnh đã tan thành mây khói.

Trước đó cô cầm khuy măng sét vào phòng, nhìn thấy Trác Thành đang đứng đợi cô trong bộ vest chỉnh tề, phản ứng đầu tiên của cô chính là Trác Thừa đã biết món quà mà cô chuẩn bị, thay sẵn áo sơ mi để chuẩn bị cài khuy măng sét.

Nghe anh nói muốn dẫn mình đến một nơi, Giang Ảnh lại cảm thấy đại khái là anh nhớ nhầm ngày, coi nhầm hôm nay là ngày mai.

Nhưng sau đó cũng không nghe anh nói chuyện sinh nhật, Giang Ảnh đành phải mang theo bụng đầy nghi ngờ, trả lời lại một câu “Vậy em đi thay quần áo”, sau đó vào phòng ngủ cất hàng đơn hàng, lấy chiếc váy duy nhất trong vali ra thay, lại đến phòng vệ sinh uốn tóc, trang điểm nhẹ nhàng một chút.

Tuy rằng không biết vì sao phải làm như vậy, nhưng nghĩ lại dáng vẻ của Trác Thành, hai tay của cô cũng không dừng lại việc trang điểm cho bản thân.

Nhưng tất cả chủ yếu vẫn theo phong cách đơn giản, vì vậy cô cũng không mất quá nhiều thời gian.

Soi gương trong nhà vệ sinh, xách một cái túi nhỏ, rồi chuẩn bị đi ra.

Khi bước đến cửa phòng ngủ, cô quay đầu lại nhìn khuy măng sét cô đã đặt trong đống đơn hàng, cố gắng rất bình tĩnh tự nhiên cất giấu nó, suy nghĩ vài giây, vẫn đi về phía trước, mở hộp đơn hàng, lấy hộp khuy măng sét và tờ thông tin ra, bỏ vào trong vali.

Nhiều lớp khóa kéo, khóa hộp “lạch cạch”, khuy măng sét giờ đây đã an toàn. Giang Ảnh tay vỗ vỗ vali, đứng dậy yên tâm rời đi.

Trác Thành dắt cô ra khỏi phòng, trong lòng cô còn lẩm bẩm anh muốn dẫn cô đi đâu, kết quả hai người chưa đi được mấy bước đã đi tới nhà hàng của khách sạn.

Giang Ảnh: “…”

Trác Thành nhìn vẻ mặt của cô rõ ràng rất cạn lời nhưng lại cố gắng thản nhiên, không khỏi bật cười: “Nghĩ cái gì đấy, ăn sáng trước rồi mới đi.”

Giang Ảnh: “Ồ.”

Sau khi cháo nóng hổi và một lồng bánh bao trắng trẻo mập mạp lên bàn, Trác Thành không úp mở nữa.

“Lúc trước khi anh đến thành phố C, nhìn thấy có một nơi có phong cảnh tuyệt vời. Mấy ngày trước em dẫn anh đi chơi, hôm nay anh sẽ dẫn em đi tham quan.”

Giang Ảnh nghe anh nói như vậy, lại cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao nửa năm trước anh đã phải chạy tới thành phố C không biết bao nhiêu lần rồi.

Sớm nói như vậy thì tốt rồi, vừa mới ở trong phòng thần thần bí bí, dọa cô giật nảy mình, còn hại chính cô ở trong lòng suy diễn cả nửa ngày, rất sợ quà tặng bất ngờ của mình sớm lộ.

Yên lòng, Giang Ảnh thoải mái nhiều hơn, cầm lấy một cái bánh bao từ trong lồng tre cắn một miếng: “Được nha. Vậy hôm nay của chúng ta sẽ đi theo kế hoạch của anh.”



Khi cô và Trác Thành ra khỏi khách sạn, xe đã đậu sẵn rồi.

Trác Thành nói, nơi đến hơi xa một chút, không ở gần đây, lái xe đến đó cũng phải mất hơn nửa tiếng, cho nên anh đã nhờ tài xế lái xe qua trước.

“Tài xế đâu? Anh không đợi anh ta sao?” Giang Ảnh thấy Trác Thành mở cửa xe cho cô ấy ngồi vào, thì ngẩng đầu hỏi anh ta.

“Để anh ta nghỉ về nhà rồi. Anh lái xe, chỉ có hai chúng ta.” Trác Thành nói xong khép cửa xe bên cạnh cô lại, xoay người đi một vòng mở cửa ngồi vào trong xe.

Giang Ảnh cảm thấy sắp xếp như vậy cũng không tệ, bèn gật gật đầu: “Vậy anh lái chậm một chút, trên đường nếu mệt mỏi, em sẽ nói chuyện với anh.”

“Được, đừng lo lắng, một lát là sẽ đến nơi thôi.” Trác Thành khởi động xe, hai người xuất phát.

Có thể là bánh bao và cháo trong bữa sáng của khách sạn quá ngon và mềm, Giang Ảnh ăn thêm vài cái, xe chạy ra ngoài không lâu, tinh thần Trác Thành còn tỉnh táo, ngược lại mí mắt Giang Ảnh có chút nặng.

Cô nhìn bản đồ, phát hiện là hướng đi ra khỏi thành phố, tuy rằng trên đường xe không nhiều lắm, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc giúp Trác Thành nhìn đường, ngáp liên tiếp hai cái, hai mắt mông lung vừa chớp chớp vừa nhìn chằm chằm màn hình bản đồ trên bảng điều khiển.

Chờ đèn đỏ, Trác Thành đưa tay đẩy đầu cô nhẹ nhàng về phía sau một chút, để cô tựa lưng vào ghế: “Ngủ một lát đi, em mệt đến mức chảy nước mắt rồi.”

Giang Ảnh thở dài: “…”

Trác Thành bổ sung: “Đường không khó đi, trước đây anh đã từng đi qua con đường này, em cứ yên tâm ngủ đi.”

Cuối cùng Giang Ảnh đã chìm vào giấc ngủ mơ mơ màng màng, do trung tâm não cung cấp máu không đủ sau khi ăn xong một đống chất đường.

Tựa vào ghế ngủ thật ra cũng không thoải mái, nhưng cho dù là có hơi lắc lư của chiếc xe chạy về phía trước, cô cũng ngủ rất sâu.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, phát hiện chiếc xe đã dừng lại rồi.

Chỗ ngồi của cô đã được hạ thấp hơn một chút, điều hòa trong xe vẫn đang thổi khí lạnh vù vù, trên người cô đắp chiếc áo vest tây trang mà Trác Thành đặt ở băng ghế sau xe.

Trách không được giữa chừng cô cảm thấy có chút lạnh mơ mơ màng màng, sau lại không lạnh nữa, ngược lại càng tiếp tục thoải mái ngủ nữa.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía vị trí lái, Trác Thành không có ở trên xe, cửa xe bên kia anh mở không có đóng, có thể là sợ tiếng đóng cửa đánh thức cô.

Giang Ảnh ngồi dậy, chỉnh lại lưng ghế, mở cửa mang theo túi nhỏ và áo khoác của Trác Thành bước xuống xe.

Sau khi xuống xe nhìn quanh bốn phía, Giang Ảnh lúc này mới phát hiện, mình đang đứng trong sân của một căn biệt thự, xe đã đậu trong sân, cửa lớn phía sau đã đóng lại rồi, đây cũng là vì sao Trác Thành không đóng cửa xe bên kia, yên tâm để cô ngủ trong xe.

Trước mặt cô cách đó không xa đối diện với cửa ra vào, chung quanh có một vòng hiên hình tròn tinh xảo.

Cô đang do dự có nên tiến lên xem hay không, Trác Thành có ở bên trong hay không, cửa tự mình mở ra, Trác Thành đi ra.

Thấy cô tỉnh nhanh như vậy, Trác Thành có chút bất ngờ: “Em tỉnh rồi sao? Vừa rồi anh thấy em ngủ say, nên đã vào trước.”

“Ồ, không sao. Em ngủ rất ngon.”

Hẹn cùng nhau ra ngoài chơi, nhưng cô đã ngủ suốt quãng đường. Giang Ảnh duỗi tay có chút ngượng ngùng đưa áo khoác cho Trác Thành.

Trác Thành nhận lấy áo khoác, lại nắm lấy tay cô: “Đi thôi, anh dẫn em lên sân thượng xem một chút.”

Giang Ảnh đi theo Trác Thành vào nhà, Trác Thành kéo cô đi thẳng về phía sân thượng, vừa đi vừa giới thiệu với Giang Ảnh: “Đây là một bất động sản của Trác Thị ở ngoại ô thành phố C, cho nên làm khu biệt thự nhỏ, dối diện hồ ngắm núi, phong cảnh rất đẹp. Lúc trước khi anh đến xem rất thích, nên giữ lại căn này.”

“Núi sông tươi đẹp nhìn từ sân thượng, có thể nói lúc đó điểm bán lớn nhất là căn này.”

“Nhưng căn này của chúng ta quan trọng lại đặc biệt hơn một chút.”

Nói xong hai người đã đi tới đại sảnh và trước cửa kính lớn nối liền với sân thượng, Trác Thành dắt Giang Ảnh đi qua cánh cửa kính đang mở một nửa, dẫn cô đứng trên không gian rộng rãi trên sân thượng được bao quanh bởi hàng rào chạm khắc, chỉ về phía cảnh núi cách đó không xa: “Em xem chỗ kia.”

Giang Ảnh còn chưa phục hồi tinh thần lại, theo bản năng nhìn theo hướng Trác Thành chủ, quả nhiên đúng như lời anh nói, mặt sân thượng hướng về phía một hồ nước, những ngọn núi ở bên kia hồ trùng trùng điệp điệp, xanh um tươi tốt, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ.

Giang Ảnh gật gật đầu: “Nơi này quả thật rất đẹp.”

“Chỉ là đẹp thôi sao?” Trác Thành đứng ở một bên, một cánh tay ôm eo cô, trán cúi xuống, từ bên cạnh nhẹ nhàng đụng vào đầu cô một cái: “Nhìn kỹ hơn.”

Giang Ảnh không nhịn được đưa tay sờ đầu, xoa xoa chỗ anh vừa đụng phải: “À.”

“Chỉ cần phương hướng này.” Trác Thành lại chỉ chỉ cho cô.

“Ừ…” Giang Ảnh mở to hai mắt nghiêm túc nhìn về phía núi bên kia, nhìn thêm vài lần, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Thì ra là như vậy.”

Cô nghiêng mặt nháy mắt với Trác Thành: “Cái này giống như phong cảnh trên bức tường kia mà chúng ta nhìn thấy tại triển lãm trà.”

“Hử?” Mặc dù giọng nói hỏi dò của Trác Thành vẫn rất trầm và dịu dàng, nhưng cánh tay ôm cô lại dần dần siết chặt, trán cũng dần dần lại hạ thấp xuống, mắt thấy sắp đụng vào trán cô một lần nữa.

Giang Ảnh vội vàng nhẹ nhàng ngửa ra sau, không chọc anh nữa: “Em nhìn ra rồi, có chút giống như cảnh núi non nhìn từ nhà sàn ở thôn Tiên Quả.”

Trác Thành không hài lòng lắm: “Có chút?”

“Rất giống.” Giang Ảnh nhịn không được mỉm cười, kiễng mũi chân tự mình dán lên trán anh: “Thảo nào ngày đó anh đã nói như vậy khi ở triển lãm trà.”

“Haizz.” Trác Thành nhịn không được thở dài một hơi, “Cảnh tường kia rất giống, sớm cho em thấy được rồi, sau khi đến nơi này ngay cả bất ngờ cũng không có.”

Không đợi Giang Ảnh nói cái gì, anh lại vẫn lắc đầu: “Tính toán sai lầm rồi.”

Giang Ảnh hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ chán nản của anh, thật ra cũng không phải ủ rũ chán nản, càng giống như vốn chắc kế hoạch không có gì sai sót, nhưng thực tế lại cảm thấy hơi thất vọng.

Cô nghĩ, không sao, sự ngạc nhiên của anh không đủ bất ngờ, sự ngạc nhiên của em chờ đợi cho anh ở phía sau.

Hiện tại tuy rằng muốn nói ra sự bất ngờ của cô để cho anh vui vẻ một chút, thế nhưng cô cũng biết không thể nói, nếu nói rồi, không riêng gì sự bất ngờ của anh không thanh công, mà bất ngờ của cô chuẩn bị cũng công cốc.

“Làm sao có thể chứ.” Giang Ảnh đương nhiên phải an ủi anh một chút: “Trong phòng triển lãm phong cảnh tái hiện của bức tường không thật, sao có thể so sánh được với cái này.”

Cô quay đầu lại, nhìn quang cảnh núi non bên kia hồ thở dài: “Nơi này vừa khéo tự nhiên hơn, em rất thích.”

“Hơn nữa trên sân thượng mà sếp Trác đặc biệt giữ lại, muốn xem bao lâu thì xem bấy lâu, muốn nhìn thế nào thì nhìn như thế đó, thật tốt.” Giang Ảnh vỗ vỗ cánh tay anh: “Đúng không?”

“Đương nhiên, nếu em thích thì chúng ta còn có thể thường xuyên đến thành phố C ở.” Trác Thành gật đầu.

Giang Ảnh đứng cạnh anh, không nói gì nữa, hai người đều nhìn phong cảnh trước mắt đến mức say mê.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, vùng ngoại ô thành phố C trời quang mây đãng, thỉnh thoảng cũng có gió mát thổi nhẹ qua mặt, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, ngay cả gió cũng mát mẻ sảng khoái hơn ở trung tâm thành phố rất nhiều.

Xe cộ và mọi người xung quanh đều ít hơn thành phố rất nhiều, chỉ có mặt hồ thường xuyên có gợn sóng, xa xa cây cối trên núi nhẹ nhàng lay động theo gió, trời đất phong cảnh đều tựa như đang ở trong tranh, yên tĩnh cực kỳ động lòng người.

Cô và Trác Thành đứng cạnh nhau trên sân thượng, không khí trong lành ẩm ướt, mang theo mùi hương của cỏ cây, thoang thoảng xung quanh sân thượng, nhẹ nhàng bao lấy hai người.

Giang Ảnh nhịn không được trong lòng âm thầm bùi ngùi.

Trời rộng núi xa ở trước mặt, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt nước sóng lấp lánh, lại có người yêu ở bên cạnh, cô chỉ cần hơi nghiêng người sẽ có một cái ôm ấm áp đang chờ cô.

Trước kia cô ở phía trước nhà treo, khi nhìn ra xa phong cảnh núi non giống như cảnh đẹp ý vui, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm thường rực rỡ động lòng người, có thể là chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được hạnh phúc như bây giờ.

Có thể cô suy nghĩ quá nghiêm túc, ngay cả Trác Thành ở bên cạnh nhẹ nhàng đi chỗ khác rồi, cô cũng không để ý chút nào.

Mãi cho đến khi Trác Thành trở vào trong nhà, rồi rất nhanh quay lại sân thượng, lúc ở sau lưng cô gọi cô, thì cô mới có phản ứng lại, theo bản năng xoay người theo giọng nói của anh.

Giang Ảnh đối với ký ức của ngày hôm nay ở sau này, thời gian bắt đầu từ khi cô xoay người lại, tựa như một thước phim tua chậm và rõ nét trong một bộ phim.

Ánh mặt trời, không khí, cùng với người trước mắt, đều phóng đại trong khoảng thời gian chầm chậm trôi này, cất kỹ mãi mãi trong ký ức của cô.

Cô nhìn thấy Trác Thành từng bước đi tới trước mặt cô, trong tay cầm một chiếc hộp bằng vải nhung to bằng lòng bàn tay,

Đôi mắt anh sáng ngời lạ thường, nụ cười dịu dàng như thường ngày. Bỗng nhiên anh mở lời, thanh âm là giọng nói trầm ấm dễ nghe mà cô quen thuộc:

“Giang Ảnh.”

“Mặc dù hôm nay dành cho em một bất ngờ về cảnh đẹp non nước không được trọn vẹn, nhưng anh vẫn muốn dựa theo kế hoạch ban đầu mà hỏi em.”

“Tất cả năm tháng còn lại của cuộc đời này, em có bằng lòng ở cạnh anh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play