Giang Ảnh cuối cùng vẫn là dùng ý chí mạnh mẽ của bản thân, từ trong vòng tay Trác Thành đứng lên, từ ổ chăn ấm áp dễ chịu dịch đến bên cạnh bàn trà, bật máy tính lên tổng hợp lại thu hoạch trong chuyến đi thành phố C này của cô.

Buổi họp báo diễn ra vào buổi sáng ngày mai, câu chuyện của cô với một bộ phận giáo viên và học sinh này là tài liệu hỗ trợ rất có hiệu lực, cho nên vẫn nên là tối hôm nay gửi cho Tư Nguyên, tốt xấu gì cũng phải cho Tư Nguyên có thời gian làm quen với tài liệu.

Trác Thành cũng như lúc trước anh nói, tới sofa ngồi cùng cô đợi cô viết.

Nói là ngồi cùng cô thật đúng là không phải chỉ nói chơi, mà ngồi cùng đến vô cùng tận lực.

Ly nước bên bàn trà, điều hòa bị điều chỉnh qua bên cánh quạt phát ra hơi lạnh, vỗ vào cái đệm mềm mại bằng phẳng, và đút tới bên miệng Giang Ảnh một muỗng chè thạch đường đỏ, không một cái gì không xuất phát từ tay Trác Thành.

“Ồ… ngọt ghê.” Giang Ảnh mắt nhìn màn hình máy vi tính, nếm thử một miếng chè thạch đường đỏ Trác Thành đưa tới, “Anh mua lúc nào thế, sao em không biết.”

“Buổi chiều lúc trở về.” Trác Thành cũng tự mình múc một muỗng, “trước khi ngủ tùy tiện ăn vài miếng, cái hộp này nhỏ nên anh quên mở ra.”

“Ở trong phòng bật điều hòa một lúc, hình như nó càng trở nên lành lạnh rồi.” Giang Ảnh lại nếm thử một miếng, cảm thán một tiếng rất ngon.

“Anh có làm ảnh hưởng đến em làm việc không?” Trác Thành cầm chén đưa cho cô, ngồi ở bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn cô.

“Phốc…” Giang Ảnh thiếu chút nữa bị sặc, “Hiện tại hỏi có phải hơi muộn quá rồi không? Anh đã tới tới lui lui nhàn nhã như vậy hồi lâu rồi.”

“Haizz, anh nhịn không được.” Trác Thành thở dài, “Bình thường có việc làm còn được, một khi không có việc gì anh lại muốn ở gần em, được chạm vào em, nhưng mà em lại đang bận, anh cũng chỉ có thể loay hoay loay hoay đồ vật trong phòng, làm cho em thoải mái dễ chịu hơn một chút.”

Giang Ảnh quay đầu, thân thể nghiêng nghiêng về hướng Trác Thành, “Viết gần xong rồi, xong ngay đây.”

Bởi vì giấc ngủ buổi chiều kia, hai người lúc này đều rất tỉnh táo, mắt Trác Thành nhìn cô sáng lên.

Giang Ảnh nhìn mấy lần đã không nhìn nữa, bắt buộc bản thân xoay lực chú ý trở lại trên máy vi tính, dùng hiệu xuất công việc cao nhất của bản thân viết xong tài liệu, sau khi chỉnh sửa lại form, kiểm tra lỗi sai xong một hơi đóng gói gửi cho Tư Nguyên, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn Trác Thành đang yên tĩnh ngồi trên sofa đợi cô cười cười, “Rốt cuộc cũng hoàn thành rồi.”

Một giây sau trời đất quay cuồng, Giang Ảnh chóng mặt một hồi, chờ đến lúc phục lại hồi tinh thần bản thân đã từ trên ghế sofa trở lại trên giường.

“Ấy… Em còn chưa rửa mặt.” Giang Ảnh lên tiếng nhắc nhở Trác Thành.

“Xuỵt…” Trác Thành duỗi ra ngón tay đặt trên môi cô, âm thanh nhỏ dần, “Đợi lát nữa hãy nói…”



Còn may đã cài đồng hồ báo thức, Giang Ảnh ấn xuống một cái tắt đi đồng hồ báo thức của điện thoại đi, nhẹ nhàng thở phào.

Nhìn đồng hồ, cách thời gian buổi họp báo bắt đầu còn hai tiếng.

Hạ trấn sáng sớm không huyên náo ồn ào như trong thành phố, lúc này trên đường bên ngoài cửa sổ vẫn đang yên tĩnh, chỉ có ở giao lộ cách đó không xa có một quầy bán đồ ăn sáng đang bốc khói bận rộn náo nhiệt một đường góc.

Trang web chính thức và tài khoản chính thức của Khải Tư đều đã gửi tin tức giới thiệu, buổi họp báo sẽ phát sóng trực tiếp ở trên một trang web nào đó.

Giang Ảnh chuẩn bị rời giường chỉnh đốn một chút, sau đó đúng giờ xem phát trực tiếp buổi họp báo của Khải Tư.

Người trên giường còn đang ngủ, mi mắt cụp xuống, yên tĩnh nằm đó, ngực theo hô hấp mà phập phồng.

Cô kéo chăn mỏng đắp cho Trác Thành, bản thân xuống giường rửa mặt, sột sột xoạt xoạt thay xong quần áo, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa đi đến giao lộ mua đồ ăn sáng.

Đợi cô mang theo sữa đậu nành và bánh rán đường mới ra lò thơm ngào ngạt quay trở về, Trác Thành đã mặc chỉnh tề ngồi ở trên ghế sofa bật máy tính lên rồi.

“Anh đang muốn gọi điện thoại cho em đây.” Trác Thành giơ tay ra với cô, “Mua món gì ngon cho anh vậy?”

“Chính là quán bán điểm tâm sáng ở giao lộ kia.” Giang Ảnh nắm lấy tay của anh, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô nhìn giao diện trên màn hình, mở websites ra biểu hiện nội dung chưa bắt đầu, “Ồ? Anh đã điều chỉnh xong trực tiếp rồi.”

“Ừ, còn phải chờ một lát.” Trác Thành mở túi lấy ra một túi sữa đậu nành, mở ra uống một ngụm, “Công ty của em bên kia chuẩn bị thế nào rồi?”

“Tư Nguyên buổi sáng gửi cho em một tin nhắn, nói hết thảy đều thuận lợi, bảo em không cần lo lắng.” Giang Ảnh cười với Trác Thành, “Ngày hôm qua sau khi Đông Ninh đă đăng bài tuyên bố xin lỗi, Tư Nguyên rõ ràng buông lỏng hơn rất nhiều, buổi họp báo có thể dựa theo nội dung đã chuẩn bị trước đó nhẹ nhõm phát huy.”

Nói qua cô tại nắm chặt tay Trác Thành, “Em còn chưa nói với cậu ấy là anh giúp đỡ đâu, buổi họp báo kết thúc sẽ lập tức nói cho cậu ấy biết.”

Lúc Giang Ảnh nói chuyện, Trác Thành đang ăn bánh rán đường cô mua về.

Bánh rán đường mới ra lò mềm dẻo, nhân đường ở bên trong còn hơi nóng, anh sơ ý cắn một miếng, bị nhân đường trong bánh chảy ra phỏng đến thở phì phò liên tục, còn không quên nói chuyện với Giang Ảnh, nhe lưỡi mơ hồ nói, “Em quyết định đi, nói hay không đều được.”

“Anh ăn từ từ thôi.” Thấy anh bị phỏng đến như vậy vẫn còn đang nói chuyện, Giang Ảnh vội vàng mở chai nước suối ra đưa cho anh, “Khoan đừng nói chuyện, bị phỏng đến đầu lưỡi rồi đúng không?”

Trác Thành nhận nước ừng ực ừng ực uống hai hớp, “Hàm trên bị phỏng một mảng.”

“Bữa sáng em mua thoạt nhìn ngon quá, hì hì.” Trác Thành hình như đối với hành vi bị bánh rán đường làm phỏng của mình cũng có chút bất đắc dĩ.

“Nguội một chút rồi lại ăn, anh uống sữa đậu nành trước đi.”

Anh khó lắm mới lộ ra một mặt có tính trẻ con như vậy, Giang Ảnh cảm thấy thương vì anh bị phỏng, đồng thời cũng có chút cảm giác mới lạ, vì vậy sau này lúc ăn sáng vẫn luôn nhịn không được nhìn anh.

“Có phải em đang cười anh hay không?” Đầu ngón tay Trác Thành chọc chọc vào cái bánh rán đường mềm núc ních nằm ở trong túi, quay đầu hỏi cô.

“Ha ha, em đâu có đâu.” Giang Ảnh khống chế biểu cảm, cúi đầu nghiêm túc uống sữa đậu nành.



Buổi họp báo thành công giống như tất cả mọi người dự đoán.

Suy cho cùng dư luận lúc trước đã xoay chiều, vì vậy Tư Nguyên không tiếp tục xoắn xuýt vào tự chứng minh dự án đồng bộ khóa học trực tuyến của Khải Tư tốt ra sao, mà là nhấn mạnh phát biểu mong muốn ban đầu Khải Tư mở rộng phát triển dự án này, tình huống ở nơi học thử giai đoạn hiện tại, số liệu trực quan, đương nhiên, còn có cái nhìn của giáo viên và học sinh mà Giang Ảnh cung cấp.

Cuối cùng của buổi họp báo, có một phóng viên đặt câu hỏi, hỏi cách nhìn của Tư Nguyên đối với bình luận khen chê không đồng nhất trên mạng về dự án này.

Tư Nguyên trấn định tự nhiên, ngữ khí thành khẩn, “Giáo viên và học sinh của trường thử nghiệm, tình huống của bọn họ còn khó khăn hơn so với chúng tôi tưởng tượng, cũng quý trọng cơ hội lần này hơn chúng tôi tưởng tượng.”

“Chúng tôi vượt qua muôn vàn khó khăn mở rộng phát triển dự án này, thì đã làm xong chuẩn bị ứng phó với các chiều ý kiến, ngoại trừ ý kiến của giáo viên và học sinh ở trường thử nghiệm, mọi ý kiến khác đều không quan trọng, không đáng nhắc đến.”

“Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm với bọn họ, bởi vì chúng tôi rõ ràng hơn ai hết, đây chính là việc mà từ đầu đến cuối chúng tôi muốn làm.”

Âm thanh cực kì kiên định của cô, thông qua microphon trước mặt, truyền tới mỗi một góc nhỏ của buổi họp báo, lại từ video trực tiếp, truyền tới trong tim mỗi người đang xem buổi trực tiếp này.

Giang Ảnh ngồi trước máy tính trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đáy mắt cay cay.

Đúng vậy, khó khăn lúc trù bị thời kỳ đầu dự án, rối ren lúc sắp khởi động, cùng phân tích phản hồi một khắc cũng không thể ngừng sau khi dự án bắt đầu, tất cả bận rộn và mỏi mệt này, là bởi vì bọn họ ban đầu muốn làm chuyện này, khiến cho học sinh ở nơi lạc hậu như Lạc Hạ trấn có thể nghe được chương trình học ở trình độ như thành phố B, cho các em nhỏ ở vùng xa xôi xuyên qua màn hình lớn đồng bộ khóa học trực tuyến kia có thể nhìn thấy được nơi xa hơn, lớn hơn.

Hiệu quả của buổi họp báo trực tiếp rất tốt, lúc trước đủ các loại bình luận, cũng ở đây hiểu được dự án của Khải Tư bọn họ, cũng sau khi hiểu rõ dự án của Khải Tư mới có chuyển biến.

[Những người hai ngày trước mắng đến mắng đi đâu cả rồi? Các người không có đầu óc không có logic, là ngay cả chút tính người đều không còn rồi? Làm việc này rất khó khăn, về sau trước khi cào bàn phím có thể suy nghĩ trước hay không?]

[Những người trẻ tuổi ở Khải Tư này, thật sự đang dùng tâm làm việc giúp đỡ bọn nhỏ. Nếu không phải lần này bị lộ ra, chúng ta có khả năng cũng không biết có một nhóm người này.]

[Đều rất không dễ dàng. Người lúc trước nói công ty thu cả danh cả lợi là nghĩ cái gì vậy, chuyện tốt như vậy sao tôi không thấy mấy người đi làm đi?]

[Lời nói của giáo viên và học sinh ở trường thử nghiệm thật sư đã đả kích tôi rồi, thật sự là vượt mọi chông gai đi về phía trước, thời kỳ thích ứng đầy khó khăn như vậy, cũng phải liều mạng đi về phía trước.]

[Không sai, tôi cũng từng có trải nghiệm như vậy, cái loại cảm giác bắt lấy một sợi dây thừng liều mạng leo lên đó, tôi thực sự quá hiểu.]

[…]

Thấy những bình luận có thể thấu hiểu bọn họ ở một mức độ nhất định trên mạng này, Giang Ảnh đã yên tâm hơn rất nhiều.

Tay cô đỡ mép màn hình mày tính xuất thần, chậm rãi khép máy tính lại, cho dòng suy nghĩ và đầu óc của mình đều trống rỗng trong chốc lát.

Bất kể nói thế nào, trận phong ba này cuối cùng cũng đi qua rồi.

Chuyến đi Hạ trấn của cô lần này cũng không uổng công, cũng không uổng công Trác Thành vất vả bận trước bận sau.

Sau đó cô có thể tiếp tục dự án đồng bộ khóa học trực tuyến này, các học sinh cũng có thể ổn định cùng lên lớp với trường học thực nghiệm ở thành phố B, bọn họ cũng sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng nào từ sự kiện lần này.

Thẳng đến lúc này, sợi dây đàn đang kéo căng trong đầu cô mới được buông lỏng.

Người ngồi ở bên cạnh thở phào, đưa tay ôm cô vào trong ngực, “Em rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.”

Giang Ảnh làm ổ trong ngực Trác Thành, đầu tựa lên vai của anh, nghe âm thanh của anh bên mặt cô nhu hòa lướt nhẹ qua: “Rốt cuộc vững vàng chạm đất rồi. Mức độ coi trong đối với dự án này của bọn em vượt qua tưởng tượng của anh.”

“Vì sao?”

“Không có gì, thật ra cái này không phải là thứ tạo ra thu nhập chính của bọn em. Khó có được đó chính là ý kiến nội bộ của bọn em rất thống nhất, điểm này ở trong đội ngũ lập nghiệp là rất hiếm thấy.”

“Có thể là bởi vì từ trước thời điểm Tư Nguyên gọi em gia nhập thì đã có ý tưởng làm dự án này rồi, lại không bàn mà trùng hợp cùng với ý nghĩ và kinh nghiệp của em. Em cũng cảm thấy rất may mắn, có thể làm chuyện bản thân mình muốn làm, hơn nữa nhìn thấy nguyện vọng từng bước một trở thành sự thật.”

Giang Ảnh ngẩng đầu, ngẩng mặt lên hỏi Trác Thành, “Anh có biết khi nào là cảm giác này của em mãnh liệt nhất không?”

“Lúc nào?”

“Chính là lúc ở Hạ trấn cô giáo Trần đưa bảng xếp hạng đó cho em, em thật sự rất kích động.”

“Học sinh trung học của một loạt các huyện trấn này, tên và thành tích có thể cùng tập hợp trên một bảng với học sinh trung học ở thành phố B này, tuy rằng đa phần chênh lệch còn rất lớn, nhưng ở trong nhận thức lúc trước của em, đã là rất thần kỳ rồi.”

Trác Thành nghe giọng cô có chút run rẩy nói xong, dùng sức ôm lấy cô, cúi đầu ấn một cái trên trán cô, thanh âm trầm thấp có lực: “Cô giáo Giang, em làm vô cùng tốt.”

“Anh cảm thấy kiêu ngạo vì em.”

Giang Ảnh bị anh ôm, khoảng cách gần đến mức hai trái tim gần như muốn dán cùng một chỗ, lúc anh nói chuyện âm thanh rung rung ở lồng ngực, khiến cô cũng khẽ rung theo.

Cô cảm giác không chỉ đáy mắt, mà chóp mũi mình cũng có chút cay, vô thức vùi mặt vào ngực anh.

Sau khi Trác Thành nói xong, lẳng lặng ôm cô, thỉnh thoảng hôn đỉnh đầu của cô, hai người dựa trên ghế sofa, trong phòng có một loại cảm giác yên tĩnh lạ thường, chỉ có cái máy lạnh cũ ngẫu nhiên phát ra âm thanh “rè rè”.

Một hồi lâu sau, Giang Ảnh từ trong ngực Trác Thành ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ.

Trác Thành ôm cô không buông tay, “Hôm nay chúng ta quay về thành phố C chứ?”

“Hửm? Quay về đi, không phải định xem xong buổi họp báo rồi sẽ trở về sao?”

“Ừ, Anh đang nghĩ…” Trác Thành dừng lại một chút, “Mọi việc đã thuận lợi hoàn thành, trường học cũng nghỉ lễ rồi. Hiếm khi mới có thời gian rảnh, chúng ta ở thành phố C nghỉ ngơi vài ngày, nghỉ một kỳ nghỉ phép nhỏ rồi hẵng về nhà.”

“Cái này…” Giang Ảnh nghe anh muốn nghỉ ngơi, phản ứng đầu tiên là anh cùng cô đi chuyến này quá mệt mỏi rồi, “Vậy công ty anh bên kia…”

“Anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, chuyện khẩn cấp có thể họp video, những thứ khác xử lý qua email là được.” Trác Thành trả lời trôi chảy.

“Em… chắc phải thương lượng trước với Tư Nguyên chuyện nghỉ phép.” Trong nội tâm Giang Ảnh đã đồng ý một nửa rồi, đang suy nghĩ làm sao để xin nghỉ phép.

“Được.” Trác Thành hiển nhiên nhẹ nhõm không ít, “Vừa đúng lúc có thể nói với cô ấy việc anh điều tra Đông Ninh.”

Giang Ảnh nhịn không được trừng nhẹ anh một cái, lúc trước cô bảo muốn nói cho Tư Nguyên biết, anh làm như không thèm để ý.

Lần này kêu cô xin phép nghỉ, lại cố ý dặn dò muốn cho Tư Nguyên biết, thì ra chuyện này còn có thể đảm nhiệm đơn xin nghỉ phép.

Nhưng mà, hiếm khi thấy anh có ý nguyện muốn nghỉ phép mãnh liệt như vậy. Ngoại trừ gần đây quá mệt mỏi, chẳng lẽ còn có cái gì khác…

Đầu óc Giang Ảnh xoay lòng vòng, chợt nhớ tới một việc, có chút kích động muốn thốt ra, kết quả không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi.

“Ai ya…” Cô che miệng liên tục hít hà vì đau.

Trác Thành dùng ánh mắt có chút bất đắc dĩ cưng chiều nhìn cô, “Từ từ nói, gấp gáp cái gì.”

Giang Ảnh không nói nữa, trong nội tâm cô đã rõ như gương.

Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Trác Thành rồi, nếu như không phải ý nguyện muốn cùng cô ở lại thành phố C nghỉ phép của Trác Thành quá mãnh liệt, có khả năng cô còn không nhớ ra.

Kỳ thật cô đã sớm biết sinh nhật của Trác Thành rồi, từ lúc hai người bọn họ lần đầu gặp ở thôn Tiên Quả đã biết rồi.

Lúc ấy Trác Thành ở dưới sườn núi ném ví tiền lên cho cô, lúc cô lấy thẻ căn cước của anh ra chụp hình đã nhìn thấy.

Thời điểm sinh nhật anh năm trước, cô vừa tới thành phố B không lâu, mới gia nhập Khải Tư hơn một tháng, đang ở giai đoạn thích ứng, bận đến trời đất mịt mù, một lòng dốc sức vì công việc, hơn nữa lúc ấy cũng chỉ mới cùng anh đi ăn một bữa cơm, không tính là quen thuộc, nên sinh nhật anh chỉ là gửi một tin nhắn WeChat, giống như bạn bè chúc một câu sinh nhật vui vẻ.

Không nghĩ tới một năm ngắn ngủi, cô và Trác Thành đã thân mật khăng khít như vậy, tâm đầu ý hợp.

Như vậy sinh nhật năm nay, cô phải chúc mừng anh như thế nào đây?

Đúng rồi, trước khi chúc mừng, cô phải suy nghĩ thật kỹ xem nên tặng anh món quà gì mới được.

Đây là lần sinh nhật đầu tiên sau khi hai người ở bên nhau.

Trong nội tâm của Giang Ảnh lướt qua vô số ý tưởng, tim đập bịch bịch.

Nhưng mà trên mặt khắc chế, ung dung thản nhiên, sau khi cắn phải đầu lưỡi cũng không nói tiếp nữa.

Trì hoãn một lát, cô nháy mắt với Trác Thành, lắc lắc điện thoại, “Vậy em đi xin nghỉ phép Tư Nguyên đây.”

Trác Thành mắt đầy ý cười nhìn cô, gật gật đầu, “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play