Trác Chính cũng không nán lại lâu, nói xong công việc sau đó lại hàn huyên vài câu rồi rời đi.

Sau khi anh đi, Trác Thành nhìn rượu trên bàn trà mà khi nãy hai người lấy từ quầy bar tới, nhất thời lại thở dài.

Trác Chính trước khi đi, hiếm hoi cảm thán với Trác Thành: “Khi ông giao Trác Thị cho anh, đã dặn dò anh. Không mong nhanh chóng phát triển, cố gắng gìn giữ những thứ đang có là được.”

Trác Chính nhấp một ngụm rượu, “Lúc đó anh đang đắc ý, chưa từng để ý tới lời dặn dò của ông.”

“Giao tới tay của anh, anh nhất định phải khai thiên lập địa, đánh chiếm từng bước lớn.”

“Vì vậy nên mấy năm nay anh làm việc không ngừng.”

“Hôm nay giờ phút này, mới có chút hiểu được câu nói kia của ông.”

Trác Thành sau khi nghe xong đặt ly xuống, “Em không thấy cách làm việc của anh có vấn đề.”

“Ông tuổi đã lớn, cha thì cả đời không màng danh lợi. Nếu không nhờ có anh tiếp nhận, đã không có Trác Thị của ngày hôm nay.”

Bên ngoài mọi người nói Tư bản Ngôn Sơn, Ngôn Sơn như núi. Thị trường đối với Ngôn Sơn tin tưởng nhiều như vậy, đương nhiên không tránh khỏi có liên quan tới Trác Thị hùng hậu sau lưng em.”

“Mặc kệ người khác nói như thế nào, em vẫn đồng ý với cách làm của anh.”

Trác Chính nghe anh nói như vậy, nở nụ cười đầu tiên trong buổi tối hôm nay, “Xem ra ông lại nói đúng, huynh đệ đồng lòng, làm gì cũng dễ.”

Hai người uống một hơi cạn sạch ly rượu.



Lúc nhận lời Trác Chính thì rất thoải mái, nhưng lúc sắp xếp công việc lại không đơn giản thoải mái như vậy.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Trác Thành bắt tay vào giải quyết các công việc trong tay ở Ngôn Sơn.

Những dự án khó giải quyết toàn bộ xếp lên phía trước, mấy ngày này anh sẽ tập trung xử lý.

Lịch họp của bộ phận đầu tư so với trước đây càng thêm dày đặc, số lượng các dự án đã thông qua tăng gần gấp đôi so với con số đã bão hòa trước đó.

Sở dĩ gấp gáp như vậy, cũng là bời vì Trác Thành muốn hoàn thành sắp xếp công việc ở Ngôn Sơn trong hai tuần.

Trác Chính một tháng sau khởi hành, như vậy mặt khác anh còn dư lại thời gian hai tuần thực hiện bàn giao với Trác Thị bên kia, tranh thủ Trác Chính vẫn còn ở đây, có chuyện gì cũng tiện gọi hỏi.

Về việc sắp xếp nhân viên anh rất nhanh đã quyết định, để Lương Cao Viễn của bộ phận đầu tư tiếp phía đối tác cao cấp. Lương Cao Viễn lý lịch nghề nghiệp cực kỳ tốt, với tư cách là một VP có thâm niên làm việc luôn ổn định, hầu như chưa từng thất bại, cơ hội này Lương Cao Viễn có thể tiếp nhận được. (trong raw tác cũng viết VP mà không note, nên mình chỉ có thể đoán là từ viết tắt dùng cho trợ thủ đắc lực.)

Lại để Lương Cao Viễn lên thay hai người, Trác Thành rất yên tâm.

Sau khi tiếp nhận dự án bất động sản Trác Thị, anh sợ là mình sẽ không thoát thân nổi.

Vậy nên quyết sách của Ngôn Sơn bên này anh định sẽ giao cho Thẩm Tuấn, Lương Cao Viễn xử lý, anh rút khỏi vị trí giám đốc, chỉ xem báo cáo kết quả mà bọn họ nộp lên là được.

Hai tuần này bận thêm chút thì bận thêm chút đi, đừng để lại cho bọn họ bất kỳ dự án khó xử lý nào.

Chỉ là phía Giang Ảnh anh không có cách nào mỗi ngày cùng cô tan làm.

Đừng nói là đi qua đó, ngay cả gọi điện thoại cũng đều vội vội vàng vàng, anh bên này đang là giai đoạn đặc biệt, Giang Ảnh bên kia dự án mới cũng vừa bắt đầu, cũng không dễ dàng gì.

Lần biến động công việc này, anh còn chưa có nói cụ thể với Giang Ảnh.

Dạ dày anh có chút khó chịu, khiến anh phải uống liên tiếp ba bát trà gừng, chuyện lần này nói với cô không biết cô còn lo lắng đến nhường nào, vẫn là khi nào tốt hơn rồi mới nói với cô.

Nhưng trong điện thoại cô vẫn còn đang an ủi anh, dặn anh ăn uống đều đặn, không cần lo lắng cho cô, tan làm sớm chút đi nghỉ ngơi, không cần chạy tới chỗ cô nữa.

Giọng nói cô mềm mại, Trác Thành nghe được thì uất ức không thôi. Anh cũng bận rộn tha thiết dặn dò cô bạn gái yêu quý của mình một hồi.

Giang Ảnh qua điện thoại dịu dàng cổ vũ chỉ là đôi câu vài lời, lác đác vài câu, nhưng Trác Thành vẫn rất phấn khởi tiếp nhận.

Thời gian hai tuần không dài, nhưng với cường độ làm việc của Trác Thành thì cũng đủ để sắp xếp tốt công việc ở Ngôn Sơn.

Chủ nhật trước khi quay về Trác Thị, Trác Thành đã tới phía nam thành phố một chuyến, dành một ngày ở nhà cùng với Giang Ảnh.

Hai người cũng không muốn đi ra ngoài, Trác Thành nhớ tới trước đây có một lần gọi điện cho Giang Ảnh, Giang Ảnh đang ăn thịt dê nướng. Ngay lập tức khí huyết dâng trào đặt đồ ăn ngoài của nhà hàng xiên nướng kia.

Mỗi loại đặt một phần, không lâu sau đồ ăn đã được đưa đến, hai người cũng không tới bàn ăn để ăn, bày trên bàn trà, đủ kiểu đủ loại bày vừa đủ một bàn, bên góc bàn trà còn đặt đồ uống được chủ quán tặng.

Giang Ảnh để Trác Thành ngồi ở trên ghế sofa, cô cầm ra một cái ghế đôn nhỏ đồng bộ với ghế sofa, ngồi đối diện Trác Thành, cầm xiên thịt dê nướng đúng ý cô lên ăn trước.

“Sao không ngồi trên sofa cùng anh?” Trác Thành không hài lòng.

“Ngồi ở đây món nào em cũng có thể với tới.” Giang Ảnh đặt một chiếc xiên không xuống, híp híp mắt.

“Hơn nữa em ngồi đối diện anh ăn xiên, vừa nhấc mắt là có thể thấy anh.” Giang Ảnh cười tủm tỉm bổ sung.

Trác Thành nghe thấy lời này, nhịn không được, cách một bàn trà đưa tay nhéo nhéo hai má đang phồng lên vì ăn uống ngon lành của cô.

“Em đặt một hộp cay đấy, anh có ăn đưuợc không? Có thể nếm thử cái ngũ vị hương này trước.” Giang Ảnh nghiêng nghiêng đầu tránh bàn tay ma quỷ của anh, chuyển một xiên thịt cho anh.

Trác Thành nhận lấy ăn thử, “Cũng được. Nhưng cảm thấy hộp kia của em rất ngon.”

Giang Ảnh đành phải đẩy xiên cay cho anh, lại đặt đồ uống trước mặt anh.

“Aaa…” Trác Thành ăn một miếng, cảm giác cuống họng cùng đầu lưỡi giống nhau đều đang bị thiêu đốt, anh nhìn nhãn hiệu trên nắp, viết to rõ “Cực kỳ cay”.

“Xiên nướng cũng có cực kỳ cay sao?” Anh uống một ngụm đồ uống, “Anh chỉ mới nghe nói qua cánh gà mới có cực kỳ cay đấy.”

Giang Ảnh thấy miệng anh đều cay đến sưng lên, vội hỏi anh, “Anh chịu được không? Em rót cho anh ly sữa uống cho đỡ cay nha.”

Trác Thành thấy cô ăn mấy xiên vẫn rất bình thường, bản thân ăn một miếng lại cần đồ uống giải cay, anh mím môi đè ép sự thiêu cháy đau đớn trong miệng, “Không sao, không cay như tưởng tượng.”

Thấy Giang Ảnh hoài nghi nhìn anh, anh trong lòng chột dạ, “Em vừa ăn là cái hộp này sao?”

Nói xong anh dịch hộp đồ ăn tới trước mắt, giả bộ đang nhìn chữ trên nắp hộp.

Giang Ảnh quả nhiên khẽ nhấc người dậy, nghiêng mặt qua nhìn dòng chữ trên tay anh.

Cho đến khi đôi môi đang đỏ tươi vì ăn cay hơi cong lên càng ngày càng tiến lại gần, anh bỗng nhiên ngẩng đầu hôn lên trên môi Giang Ảnh.

Giang Ảnh lúc này mới phát hiện mình đã bị lừa, liếc nhìn anh, ngồi trở lại đôn nhỏ, tiếp tục ăn xiên nướng của mình.

Anh hài lòng gật đầu, “Thực sự không cay, khá giống với trà gừng.”

Nói xong phản ứng, rất nhanh bắt lấy cánh tay Giang Ảnh đang đưa tới muốn đánh anh, nắm chặt lòng bàn tay của cô, nhịn không được thấp giọng cười.



Ăn uống ồn ào kết thúc món xiên nướng đặt ngoài, hai người dọn dẹp xong chiếc bàn, bưng đồ uống đến tựa ở trên ghế sofa nói chuyện phiếm.

“Anh biết không? Bây giờ Khải Tư mỗi buổi chiều đều vô cùng vui vẻ, bọn em đều vô cùng hạnh phúc.”

Hiếm khi Giang Ảnh nhắc tới chuyện vông việc cùng với Trác Thành, Trác Thành giúp cô gạt một lọn tóc rũ xuống ra sau tai, rất nghiêm túc nghe cô nói.

“Bởi vì TS của chúng em đã tới. Sếp Trác lãnh đạo có phương hướng, Ngôn Sơn các anh hiệu suất làm việc rất cao nha.” Giang Ảnh hào phóng khen anh.

Anh nắm lấy ngón tay cái đang dựng thẳng lên của Giang Ảnh, ánh mắt dịu dàng nhìn cô cười, “Làm việc tận lực điều tra không có vấn đề, các em rất nhanh sẽ có thể tham dự cuộc họp biểu quyết đầu tư rồi.”

Kỳ thật không cần Giang Ảnh nói, Trác Thành cũng rõ ràng quá trình Khải Tư đi đến được bước kia.

Hai tuần nay, những dự án anh gấp rút xử lý kia cũng bao gồm dự án của Khải Tư. Anh và Lương Cao Viễn nhất trí ý kiến, cho rằng TS với Lớp học Khải Tư ký muộn không bằng ký sớm, lại thêm công việc của anh gặp biến cố, vậy nên trước khi anh quay về Trác Thị sẽ xử lý việc của Khải Tư.

“Nói đến Ngôn Sơn, anh cũng có chuyện muốn nói với em.” Trác Thành lời nói cứ quanh quẩn ở trong cổ họng, chậm rãi mở miệng: “Trác Thị có chút chuyện cần anh về giải quyết, vậy nên sau này anh chủ yếu sẽ không ở Ngôn Sơn.”

“Ừm.” Giang Ảnh gật đầu, nửa hiểu nửa không.

“Khi quay về tiếp nhận Trác Thị có thể sẽ hơi bận, có thể anh sẽ không có cách nào thường xuyên tới đây thăm em.” Trác Thành nhìn cô chăm chú lắng nghe, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, “Nhưng anh vẫn muốn mỗi ngày đều có thể được gặp em.”

“Ừm…” Giang Ảnh không hiểu ý của anh.

“Em cũng rất muốn gặp anh.” Cô thành thật nói, “Hay là buổi trưa em tới tìm anh ăn cơm.”

Trác Thành lắc đầu cười, nắm tay của cô, thời gian dần trôi cùng cô đan chặt mười ngón tay, “Dọn tới chỗ anh ở, được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play