Mãi cho đến khi bước vào nhà hàng và người phục vụ dẫn họ đến cửa phòng riêng, Trác Thành mới buông tay Giang Ảnh ra.

Nội thất của nhà hàng mang phong cách Nhật Bản, sau khi bước vào cửa, hai bên là rèm tối màu và rèm tre, rèm tre rủ xuống lần lượt chia nhà hàng thành những phòng nhỏ riêng tư.

Trong phòng riêng là bộ bàn ăn kiểu Nhật và những chiếc ghế trũng, tất cả đều có màu gỗ bo tròn.

Trước khi vào phòng riêng phải cởi giày ngồi xuống, Giang Ảnh cởi đôi giày da nhỏ dài đến mắt cá chân, mới nhận ra hôm nay cô đang mang một đôi tất Minion.

Khi Giang Ảnh mua đôi tất này, cô chỉ nghĩ hoa văn rất dễ thương, khu vực phía trên mắt cá chân là một màu xám nhạt, bình thường đi giày có lộ ra màu xám nhạt cũng coi như là rất hợp.

Buổi sáng hôm nay lúc lấy áo khoác từ trong tủ ra, đã thuận tay lấy đôi này ra mang vào.

Chỉ là không biết hôm nay lúc ăn cơm cần cởi giày.

Cô có chút ngượng ngùng rụt chân lại giấu hai chú minion ra phía sau.

May mắn thay, lúc này người phục vụ đưa hai đôi dép dùng một lần cho cô, Giang Ảnh sau khi mang vào, thì bước vào phòng riêng nhỏ, ngồi vào bàn.

Căn phòng nhỏ riêng tư được bao bọc bởi rèm tre, lúc ăn cơm khoảng cách giữa hai người còn gần hơn so với bình thường.

Nhìn những ngón tay với khớp tay rõ ràng của Trác Thành đặt trên bàn, Giang Ảnh mới cảm thấy xấu hổ.

Vừa rồi lúc từ trong thang máy đi ra Trác Thành đã nắm tay của cô, cô ngoại trừ có chút bất ngờ ra còn có chút căng thẳng, lúc đi về phía trước cánh tay còn hơi cứng ngắc gượng gạo.

Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người qua lại, Trác Thừa cẩn thận nắm tay cô tránh những người qua lại, cô từ từ thả lỏng tay trong tay với Trác Thành đi về phía trước.

Bàn tay anh to hơn vẻ ngoài, anh cẩn thận bao bọc cô, lòng bàn tay vừa khô lại vừa ấm, anh kéo tay cô lắc qua lắc lại, nháy mắt đã đến nhà hàng.

Giang Ảnh nghĩ đến chuyện vừa rồi, nhìn tay Trác Thành thêm vài lần, sau đó thu hồi ánh mắt, có chút mất tự nhiên vén vén tóc xõa bên mặt ra sau.

Đây là lần đầu tiên Trác Thành và cô đến ăn ở đây, nên sau khi nghe người phục vụ gợi ý, họ đã gọi món cua tuyết bảy phần chín phổ biến nhất của quán bọn họ.

Người phục vụ nhẹ giọng xác nhận món ăn rồi đi ra ngoài, để lại hai người trong phòng riêng nhỏ bốn mắt nhìn nhau.

Các cặp tình nhân mới nhậm chức vẫn luôn trong sự phấn khích có mang theo chút khắc chế, trong sự quen thuộc có thêm chút mới lạ.

Hai người đều không nói chuyện, trà trong chiếc cốc gốm thô kiểu Nhật bốc hơi nghi ngút, trong phòng riêng cạnh rèm trúc có tiếng thì thầm, màn đêm ngoài cửa sổ và đèn đường vẫn rất động lòng người.

“Anh…”

“Hôm nay…”

Hai người nhìn nhau cả buổi, lại đồng thời mở lời, sửng sốt sau đó lại đồng thời dừng lại.

“Em nói trước đi.”

Trác Thành chống khuỷu tay thư thái trước bàn, đan hai tay vào nhau, nhìn Giang Ảnh.

“Ồ.” Giang Ảnh đáp lại một tiếng, “Hôm nay… Em vừa định nói hôm nay em làm sao nhỉ.”

“Không gấp, từ từ suy nghĩ.” Trác Thành đẩy tách trà lên trước mặt cô, cực kì kiên nhẫn.

“Em quên rồi.”

Giang Ảnh trong lòng than thở, mình thật sự rất ngốc..

“Không sao, anh cũng quên rồi.” Trác Thành nhìn cô, cong khóe miệng lên.

“Anh không cần an ủi em đâu.” Giang Ảnh ủ rũ nói.

Nhưng không hiểu sao, cả hai đều cúi đầu cười nhẹ.

“Chúng ta bị sao vậy kìa?” Giang Ảnh cụp mắt nhìn trên bàn, nhẹ giọng hỏi, trên môi nở nụ cười.

“Có thể là do quá đói rồi, ăn chút cơm là tốt thôi.”



Trác Thành vừa dứt lời, nhân viên phục vụ đã nâng khay đồ ăn xuất hiện ở cửa của phòng riêng nhỏ.

Cách cử lý cua đa dạng, người phục vụ giải thích nhẹ nhàng từng món, sau đó nói “Chúc quý khách ngon miệng” rồi lùi ra.

May mắn thay, lần này có một bàn đồ ăn lớn có thể ăn, hai người còn lại trong phòng riêng cuối cùng cũng không phải nhìn đối phương cười ngốc nữa.

Cua tuyết bảy phần chín không hổ danh là món trứ danh của quán, hơn hai cân cua tuyết ăn từ salad đến sashimi, từ chân cua nướng đến trứng hấp sốt cua, lẩu hải sản đến tempura, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, càng ngày càng thoải mái.

Đợi đến lúc Giang Ảnh bê viên kem dâu tây ăn, Trác Thành cảm thấy họ gần như đã thoải mái như trước kia khi họ đi ăn cùng nhau rồi.

Thậm chí còn tốt hơn.

Giang Ảnh ăn hai thìa kem, ánh mắt ra hiệu cho Trác Thành cũng ăn phần của mình đi.

“Em nhớ ra lúc trước em muốn nói cái gì rồi.”

“Hả?” Trác Thành múc một thìa kem matcha cho vào miệng.

“Em muốn nói là, dự án mới của bọn em có đầu mối rồi. Hôm nay vừa thấy anh đã muốn nói với anh rồi, ai biết được vừa rồi tự dưng không nhớ ra được.” Giang Ảnh chun mũi.

Đã lâu không thấy cô sống động như vậy, vì vậy anh hơi nghiêng người về phía trước sờ lên đỉnh đầu của cô, “Vậy thì anh sẽ chúc mừng Khải Tư trước.”

“Ừm… Nhưng mà vẫn còn sớm. Bọn em mới chỉ liên lạc với trường trung học thực nghiệm phía bắc thành phố thôi. Bọn em chưa xác định bên còn lại của giảng dạy đồng bộ.”

“Nhưng em đoán nó phải là trường em đã dạy trước kia.”

Trác Thành gật đầu, “Chính là cái trường trên thị trấn mà bọn trẻ ở thôn Tiên Quả đi học sao?”

“Có lẽ cần phải tỏa ra nhiều thị trấn hơn, Lạc Hà trấn nhất định sẽ là nơi em muốn liên hệ trước nhất, dù sao cũng quen thuộc với thôn Quả Tiên hơn.”

Nói đến chuyện công việc, Giang Ảnh càng nghiêm túc và chắc chắc.

Sự sống động và dí dỏm vừa rồi cũng không biến mất khỏi gương mặt cô, những màu sắc này được trộn lẫn vào một thứ ánh sáng lấp lánh, bao phủ khuôn mặt rạng rỡ và thậm chí là toàn bộ cơ thể cô.

Trong lúc nhất thời Trác Thành cảm giác mình không có cách nào di chuyển ánh mắt khỏi Giang Ảnh.

Trong khi nói chuyện Giang Ảnh đã buông thìa múc kem nhỏ xuống, cánh tay đặt lên trên mặt bàn, ngón tay trắng nõn thon dài gõ nhẹ từng cái lên bàn.

Nhưng mà ngón tay còn chưa gõ xuống quá nhiều, đã bị bàn tay khác nắm lấy.

Tay Trác Thành nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay nghịch ngợm của Giang Ảnh để ngón tay trắng nõn của cô ở lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.

“Vậy thì chúc giám đốc Giang mã đáo thành công trước.”

Giọng điệu của anh rất nghiêm túc, cũng nghiêm túc như vừa rồi nghe cô nói vậy, nhưng Giang Ảnh lại sửng sốt nghe ra có chút cảm giác cưng chiều.

Cô cảm thấy vành tai của mình lại đang nóng lên rồi, nhưng cô không rút tay ra, mà nhẹ nhàng nắm ngược lại tay của Trác Thành, “Mượn lời tốt lành của ông chủ Trác.”

Cô nói xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, “Trong công ty mọi người thường gọi anh là gì, thật sự sẽ gọi anh là sếp Trác sao?”

Trác Thành lung lay cái tay đang nắm của bọn họ, “Đương nhiên là không rồi. Ông chủ Trác, nghe cứ như anh là ông chủ mỏ than ấy?”

“Ồ.”

“Người trong công ty đưa anh từ nhóm ở nước ngoài trước kia về sẽ gọi anh bằng tên tiếng Anh, cũng có người gọi là sếp.”

“Tên tiếng Anh của anh là gì.”

“Ryan.”

“Có phải là Ryan trong bộ Giải Cứu Binh Nhì Ryan kia không?”

Trác Thành không nhịn được nở nụ cười, “Đúng vậy.”

“Vậy hình như là sếp nghe hay hơn một chút….”

Trác Thành siết chặt đầu ngón tay của Giang Ảnh, nhìn cô nhẹ giọng “ừm” một cái, khóe mắt đều bị ý cười làm cho dịu dàng.

“Anh cũng có tin vui muốn nói.” Tay còn lại của anh đưa tới xoa đầu ngón tay Giang Ảnh.

“Tư liệu của các em ở Ngôn Sơn đã xem xét sắp xong rồi, tuần sau sẽ gửi TS cho bọn em.”

Nhìn thấy đôi mắt hơi mở to của Giang Ảnh, anh tiếp tục nói, “Bọn em đã cung cấp trước một bộ phận tư liệu cho các khâu thẩm định sau này, vì vậy có thể sẽ nhanh hơn một chút, không có gì bất ngờ xảy ra thì trước cuối năm có thể đi đến cuộc bỏ phiếu.”

Giang Ảnh sau khi nghe xong, kích động lắc lắc tay của Trác Thành.

Tin tức này thật sự quá tốt, hơn nữa còn là ông chủ của Tư bản Ngôn Sơn, không, sếp nói cho cô biết, vậy thì thật sự không thể thật hơn nữa.

“Cảm ơn anh nha. Nào, ăn kem đi, ăn nhiều một chút.” Giang Ảnh dùng tay còn lại đẩy kem matcha Trác Thành vừa mới đặt qua một bên, chân thành mời Trác Thành ăn.

Trác Thành cười bất đắc dĩ lắc đầu, một tay nắm chặt Giang Ảnh không buông, tay kia mấy miếng đã ăn hết mấy viên kem matcha còn lại.

“Ừm… Nhưng, như vậy có phải không được tốt lắm không?” Giang Ảnh nghĩ một lát, mặt thoáng lộ vẻ khó xử.

“Cái gì cơ?”

“Ừm, anh là bên đầu tư, em là bên được đầu tư, sau đó, chúng ta tại… ờm… hẹn hò.”

“Ừ, sau đó thì sao?”

“Sau đó anh lại trực tiếp nói cho em biết những thứ này có OK không? Hay là… ờ… Anh là vì… Cái kia… nên mới đầu tư cho Khải Tư.” Giang Ảnh muốn nói lại thôi.

Một giây sau Trác Thành lại đưa tay ra vuốt vuốt đỉnh đầu cô, nhìn thấy bộ dạng lờ mờ và những sợi tóc con dựng lên của cô, không nhịn được phì cười một cái,

“Tiểu ngốc nghếch nghĩ gì thế.”

“Các dự án đều phải đi qua quy trình cố định, anh còn chưa có hồ đồ như vậy đâu.”

“Về phần nói cho em biết trước mấy ngày, anh đang nói với bạn gái tiến độ công việc của anh, có vấn đề gì đâu.”

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, em ăn no chưa, nếu không lại ăn thêm chút nữa?”

Tiểu ngốc ngếch trong miệng anh, nghiêm túc gật đầu, cầm lấy chân cua nướng cuối cùng trên đĩa lên ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play