Sau khi Giang Ảnh rời đi, Trác Thành lặng lẽ ngồi trước bàn trong chốc lát.

Trong bát cô vẫn còn cháo, bát cháo có thể giữ nhiệt, bây giờ vẫn còn thấp thoáng bốc lên hơi nóng.

Thìa gác ở kệ gác đũa, ly trà đặt ở bên cạnh.

Không chút nào nhìn ra người ăn cháo ngồi đối diện đã rời đi, như là cô chỉ đi toilet, một lát nữa sẽ trở về, một lần nữa ngồi xuống, giống như vô số lần trước đó, mỉm cười híp mắt nhìn anh.

Trên đường trở về Trác Thành vẫn luôn nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Giang Ảnh, những lời cô nói, cùng với ngón tay cầm chén trà trắng bệch của cô.

Một đường đèn đường vụt qua, không có cô ngồi ở bên cạnh, anh nghiêng đầu tựa vào cửa sổ bên cạnh, vị trí ghế phụ trống không.

Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra, Trác Thành thất vọng thở dài, miệng lẩm bẩm nói.

Anh có thể cảm nhận được cô rất có hảo cảm với mình, có lẽ thậm chí còn là thích.

Hôm nay bộc lộ tâm tình với cô, anh cũng tưởng tượng ra thái độ sau khi cô nghe xong.

Có thể cô sẽ cảm thấy tiến triển quá nhanh, muốn tìm hiểu thêm một thời gian.

Có thể cũng sẽ cảm thấy bất ngờ và không biết phải làm sao, muốn cân nhắc thêm nữa.

Nhưng chỉ một điều anh không ngờ tới là cô đã từ chối thẳng thừng, thậm chí hôm nay cô cũng có lời muốn nói cho anh, điều cô muốn nói lại là sau này đừng liên lạc nữa.



Con người dù không được như ý, nhưng cũng cần phải làm việc.

Thứ hai vừa đến công ty, anh lại là người đứng đầu của Tư bản Ngôn Sơn, lại trở thành Trác Thành làm mưa làm gió trong thị trường tư bản.

Chỉ là sắc mặt anh lạnh lùng hơn, lời nói cũng càng ít, khi họp hành thời gian trầm mặc càng dài hơn.

Cuộc họp buổi chiều báo cáo dự án buồn tẻ rườm rà, toàn bộ nhân viên trong bộ phận đầu tư trình diện, dự án quá nhiều, sắc mặt anh lại không đoán được, làm cho người tham gia cuộc hợp báo cáo tình hình tiến triển của các dự án hoảng sợ run rẩy trong lòng.

Không biết là dự án trong tay mình quá khó nhìn, hay là tình hình thị trường có biến động. Nếu không sao sau khi báo cáo một lúc lâu sắc mặt ông chủ không hề vui vẻ, ngay cả gật đầu cũng cực ít.

Cố tình cuộc họp ngày hôm nay lại là một trong những cuộc họp dài nhất, mọi người cũng chỉ có thể kiên trì như đứng trên đống lửa, ngồi đống than tiếp tục tiến hành.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được tới khi hết giờ làm việc tan họp, mọi người đều lần lượt bước đi lộn xộn rời phòng họp, kèm theo những tiếng thì thầm to nhỏ: “Dự án này của tôi chắc sẽ bị đóng băng mất.”

“Của tôi mới bị, tôi cảm thấy sau khi báo cáo xong triển vọng thị trường, ánh mắt sếp nhìn tôi như đang nhìn đứa ngốc.”

“Vậy thì cậu lo nhiều rồi, ngay trước khi mình mở miệng sếp cũng đã nhìn tôi như thế.”

“Mau dẫn tôi thoát khỏi thế giới tàn khốc này.”

“Cũng may Lương đại ca của chúng ta vẫn ổn, lúc anh ấy nói sếp vẫn gật đầu một cái.”

“Hu hu hu, cả đời này của tôi có phải sẽ không trở thành được Lương đại ca, càng miễn bàn tới bàn tay chạm đá thành vàng của sếp.”

“Tự tin một chút, tỉnh lược ba chữ “có phải sẽ” đi.”

“…”

Người trong phòng dần tan, Trác Thành ý bảo Lương Cao Viễn bộ phận đầu tư đi tới văn phòng của anh.

Hai người lại một lần nữa thảo luận dự án tuần trước đi tới thành phố G đàm phán với công ty kia.

Dự án là do Lương Cao Viễn đi đàm phán, Trác Thành tự mình thẩm định, dự án này sẽ có triển vọng.

Công ty đối phương đứng đầu trong ngành kỹ thuật nhận diện hình ảnh, có thể đây là lần đầu tư dẫn đầu trong vài lượt đầu của Ngôn Sơn, cũng được coi là một trong những dự án cần chú ý trọng điểm của bọn họ trong năm nay.

Trác Thành bàn bạc với Lương Cao Viễn một lúc, đường đi của công ty này trên cơ bản đã dược nắm chắc, hai người thả lỏng không ít.

Trác Thành gọi điện thoại nội bộ cho trợ lý mang vào hai ly cà phê, trong thời gian chờ đợi, Lương Cao Viễn cùng Trác Thành nói vài câu chuyện ngoài lề.

Lương Cao Viễn là người có thâm niên trong đoàn đội của Trác Thành, làm việc chung với Trác Thành nhiều năm, xem như cũng là người thân thiết.

Anh ta mỉm cười nói đùa: “Những dự án khác có vấn đề gì không sếp, vừa rồi bọn họ bị anh dọa sợ, run rẩy lảo đảo về bộ phận đầu tư.”

Trác Thành nghe vậy sắc mặt hòa hoãn, “Tôi mới nghe, cũng không tệ lắm. Anh dẫn dắt bọn họ rất tốt, bọn họ đã biết lựa chọn dự án hơn mấy năm trước.”

“Vậy là tốt rồi, lát tôi trở về nói với bọn họ, chắc sẽ vui mừng điên cuồng mất.”

Trác Thành nhếch khóe miệng, “Mấy dự án trong tay anh, tiến triển như thế nào.”

“Trừ bỏ dự án khoa học kỹ thuật nhận diện hình ảnh ở thành phố G, cuối tuần có thể gửi TS đi, chính là Lớp học Khải Tư ở thành phố B, thực lực và thành ý của bọn họ đều đầy đủ.”

Nghe thấy Lớp học Khải Tư, Trác Thành dừng lại một chút.

Sau khi trở về từ hội nghị, anh đưa phương thức liên hệ của CEO Khải Tư – Lục Tư Nguyên cho Lương Cao Viễn, để anh ta liên lạc với bên Khải Tư.

Sau này nếu gặp mặt bàn bạc, có lẽ anh cũng có thể tự mình đi, có thể gặp Giang Ảnh.

Anh khẽ nhướn mày, “Đã gặp mặt nói chuyện sao?”

“Đã nói chuyện với CEO của bọn họ một lần, bởi vì trước đó anh đã nói với tôi, lúc bàn bạc ở hội nghị kết quả khá tốt, cho nên tôi khá coi trọng số liệu và tài liệu của bọn họ.”

“Lớp học Khải Tư bên kia cung cấp tư liệu rất tỉ mỉ tường tận, bao gồm cả báo cáo trung tâm cũng mang tới đây. Lẽ ra đây là tư liệu sau khi ký hợp đồng xong mới mang tới.”

“Ngôn Sơn chúng ta không có quy định trước hạn, nhưng bọn họ sớm như vậy đã mang tới tư liệu quan trọng như vậy, hẳn là rất tín nhiệm chúng ta.”

Trác Thành gật gật đầu, CEO của Khải Tư đúng là làm ăn buôn bán vô cùng rõ ràng, hơn nữa luôn có thành ý.

“Vì muốn báo cáo cho tôi sớm một tuần, bọn họ đặc biệt để một vị giám đốc mang tới, bản báo cáo giấy liên quan đến tư liệu điện tử tôi đã thẩm định xong, kết thúc tuần này trên cơ bản có thể hẹn đàm phán nói chuyện trực tiếp.”

Trác Thành chợt nảy lên suy nghĩ, “Giám đốc nào mang tới.”

Lương Cao Viễn không nghĩ tới anh lại hỏi cái này, cẩn thận suy nghĩ nói, “Hình như là giám đốc Giang bộ phận kinh doanh thị trường, tuần trước CEO của bọn họ bân, lại muốn tư liệu bản giấy cho toi, nên để giám đốc Giang tới đây tìm tôi.”

Giang Ảnh? Cô đã tới Ngôn Sơn?

Trác Thành vội vàng ngồi thằng, “Giám đốc Giang của bọn họ tới vào ngày nào? Lên thẳng bộ phận đầu tư sao?”

“Trước một ngày chúng ta đi thành phố G. Cô ấy không đi lên, đứng ở dưới đại sảnh đưa văn kiện cho tôi.”

Trước một ngày đi thành phố G, đó không phải là thời điểm tuần trước Tân Điềm và Thẩm Tuấn ong ong ve ve làm phiền anh cả một buổi trưa hay sao.

Trong đầu Trác Thành đột nhiên vang lên tiếng sấm, ngay sau đó mây mù tan hết, giống như xối nước lên đầu, suy nghĩ sáng tỏ.

Anh dừng hai giây, cầm lấy di động và chìa khóa xe, đứng lên chạy ra ngoài, lúc đi qua Lương Cao Viễn, vươn tay ý vị thâm trường vỗ vỗ vai anh ta.

Lương Cao Viễn ngơ ngác không hiểu gì nhìn Trác Thành đi ra cửa.

Lúc đi tới cửa vừa vặn đụng phải trợ lý gõ cửa mang cà phê vào, Trác Thành vừa đi ra ngoài vừa quay đầu lại dặn dò Lương Cao Viễn: “Công việc vất vả rồi, uống cà phê xong thì nghỉ ngơi đi.”



Khi Thang máy đang dần dần hạn xuống tầng hầm, Trác Thành mở danh bạ điện thoại, tìm được số điện thoại của Tân Điềm.

Thang máy dừng lại ở tầng một, lúc cánh cửa thang máy chầm chậm mở ra, Trác Thành bước đi ra, gọi điện cho Tân Điềm.

Điện thoại một lúc lâu mới có người nhấc máy, âm thanh ở đầu điện thoại bên kia ồn ào, cũng may giọng nói của Tân Điềm đủ lớn: “Anh hai? Anh tìm em?”

“Lúc này em có thể nghe thấy rõ anh nói chuyện không?” Trác Thành vừa đi về phía xe vừa hỏi.

“Chỗ này hơi ồn, anh chờ một chút, em đổi nơi yên tĩnh hơn, chờ chút chờ chút.”

Trác Thành đi đến bên cạnh xe, mở cánh cửa ra ngồi vào trong xe.

Thực ra nội tâm anh có chút lo lắng và phiền não, nhưng kiên trì lặng yên chờ Tân Điềm bên kia trả lời, môi mỏng mím chặt thành một đường, một tay cầm di động đặt ở bên tai, một tay lấy chìa khóa xe, sau khi khởi động xe đặt tay trên vô lăng, đầu ngón tay gõ nhẹ lúc có lúc không trên mặt bao da vô lăng.

Cho đến khi di động truyền đến âm thanh của Tân Điềm, “Anh hai, em tới nhà kho. Trong cửa hàng rất ồn ào, ở đây yên tĩnh hơn.”

“Hiện tại âm thanh thế nào?”

“Ừm rất rõ ràng.”

“Được, anh nói ngắn gọn.”

“Tuần trước em đến Ngôn Sơn tìm anh bị bạn gái anh nhìn thấy, cô ấy hiểu lầm quan hệ của anh và em, bây giờ anh đi tìm cô ấy giải thích.”

“Em tự quay video nói rõ em là em họ của anh, quay xong gửi tới WeChat cho anh.”

“Ò… Từ từ chờ một chút anh hai, anh có bạn gái rồi sao, em mới nghe ông nội nói anh không tìm được bạn gái cơ mà?”

“Anh tới chỗ cô ấy mất khoảng một tiếng, trước khi anh tới em nhất định phải gửi qua cho anh.”

“Ò…..”

“Trong video nói rõ ràng ra, anh sẽ đầu tư thêm cho em thêm một khoản tiền, trong tuần này tới.”

“Thật chứ?! Anh hai thật anh minh!”

“Video gửi tới nội dung không rõ ràng hoặc gửi tới quá muộn, khoản tiền đầu tư trước đó cũng hủy bỏ.”

“Ấy… Đừng mà anh… Cô gái bé nhỏ như em sao chịu đựng đau khổ nhiều như vậy…”

Trác Thành nói xong, không để ý tới tiếng kêu rên của Tân Điềm lập tức cúp điện thoại, lái xe chạy tới chung cư của Giang Ảnh.



Tuy nói toàn tâm toàn ý làm việc, nhưng trạng thái làm việc không phải nói tốt là có thể tốt được.

Giang Ảnh gặp phải tình huống này.

Cuối tuần sau khi từ quán cháo về nhà, cô tự ném mình lên trên giường, nhắm mắt lại không muốn nhớ tới dáng vẻ của Trác Thành.

Nhưng vẻ mặt của Trác Thành khi cô bước đi như khắc vào đầu cô, ngay cả khi cô đã hạ quyết tâm, nhưng trong lòng vẫn không kìm nén được khó chịu.

Cho tới hôm nay đi làm cô vẫn cảm thấy mệt mỏi, cho dù cô đã có gắng hết sức dùng công việc để quên đi, nhưng bất đắc dĩ hiệu quả không tốt.

Tâm tình không chuyển biến tốt đẹp, hiệu suất làm việc cũng rất thấp.

Lề mà kề mề viết phương án đến hơn 7 giờ sắp tới 8 giờ tối, cô thở dài quyết định tạm gác công việc lại, khép máy tính nhét vào trong túi, muốn về nhà làm hoặc dứt khoát ngày mai làm tiếp.

Giữa trưa tùy tiện đặt đồ ăn bên ngoài, nuốt không trôi miễn cưỡng ăn, tới thời điểm này vẫn chưa ăn tối.

Giang Ảnh bước thong thả ra khỏi công ty, không muốn chờ xe bus, cô cúi đầu từng bước chậm rãi đi về nhà.

Những cửa hàng hai bên đường vẫn sáng, có cây cối, có tiếng hoan hô cười đùa, có người lại bôn ba mệt mỏi.

Nhưng những điều này cũng không liên quan gì tới cô, cho nên cô cũng chỉ nhìn ngắm lướt qua, lại quay đầu nhìn về con đường phía trước, tiếp tục bước đi.

Hai mươi phút sau, cô tới dưới nhà, đi vào thang máy ấn tầng trệt, hơi mỏi mệt, tựa vào vách tường thang máy nghỉ ngơi.

Cô ở tầng mười hai, rất nhanh đã tới, sau khi cửa thang máy mở ra, cô theo thường lệ đi sang bên phải.

Tòa nhà này, chỉ có ít căn phòng nhỏ như của cô thuê, phòng loại nhỏ đều ở bên phải tòa nhà, cho nên bên phải thang máy chỉ có hai phòng, căn phòng của cô ở sát cửa thang máy, sau khi đi vào cửa hiên hình vòm bên phải thang máy, lại đi thêm vài bước.

Nhưng mà đi chưa được hai bước, cô nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa phòng cô, đứng dựa vào tường.

Cô giật mình sợ hãi, thiếu chút nữa hét lên.

“Là anh, đừng sợ.” Người đang đứng quay sang nhẹ giọng nói, âm thanh trầm thấp quen thuộc.

Giang Ảnh đứng tại chỗ, nhìn thấy Trác Thành đứng dưới ngọn đèn vàng ấm áp ở hành lang, đang nhìn về phía cô.

Mặc dù là người cô biết, nhưng cũng khiến một người sống một mình như cô hoảng sợ. Cô hít sâu bình phục tâm tình, cau mày không nói.

“Thực xin lỗi, đã làm em sợ.”

“Em nói không muốn liên lạc nữa, anh sợ em không nghe điện thoại, nên mới tới đây chờ em.”

Thân hình hình anh cao lớn, đứng trong hành lang nhỏ có chút chật chội, cũng có chút co quắp.

Ánh đèn khiến đôi mắt anh sáng ngời, trong không gian nhỏ hẹp vang lên tiếng vang khi anh nhỏ giọng nói chuyện.

Lại nhìn anh, trái tim Giang Ảnh giống như bị mấy cây gai nhỏ đâm vào, châm chích tê dại hơi đau xót.

Cô không hỏi sao anh lại biết cô ở đây, mà chỉ khẽ thở dài, hỏi anh, “Làm sao vậy?”

Trác Thành nghe thấy cô không đuổi mình đi, sánh sáng trong mắt sáng lên vài phần, bước lên trước mở điện thoại đưa cho cô: “Thật xin lỗi, anh mới biết được ngày đó đã em tới Ngôn Sơn.”

Thấy Giang Ảnh ngẩng đầu nhìn, anh vội nói, “Em xem cái này trước đã.”

Anh mở video Tân Điềm gửi tới trong WeChat, đưa tới trước mặt Giang Ảnh để cô xem.

Trên màn hình di động là cô gái ngày hôm đó Giang Ảnh nhìn thấy, cho dù Giang Ảnh chỉ nhìn thấy sườn mặt của cô ấy, nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra.

Cô gái trong video diện mạo ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ tròn tròn ửng đỏ, đôi mắt vừa tròn vừa to, lông mi dày rậm cong vút, lúc chớp mắt lại giống hai cánh quạt chớp động.

Nháy mắt mấy lần với đầu camera, xác định bắt đầu ghi hình, cô ấy hắng giọng.

Hít sâu một hơi, như là đang dồn khí đan điền.

Vừa mở miệng nói chuyện vẫn giọng nói trong trepr đáng yêu, chỉ là trung khí đầy đủ, âm lượng rất lớn: “Chào chị dâu!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play