Di động hiển thị màn hình trò chuyện kết thúc, Giang Ảnh đặt điện thoại ở bên gối, cánh tay vô lực buông thõng bên giường một lúc, lại chậm rì rì chui vào trong chăn.

Giọng nói của anh vẫn trầm thấp động lòng người như cũ, mang theo âm thanh ban đêm của một thành phố khác vang lên qua điện thoại, khiến trong lòng cô có cảm giác khó chịu nói không nên lời.

Nếu trước khi tới Tư bản Ngôn Sơn nghe thấy anh nói với cô như vậy, chắc cô sẽ rất vui sướng, nhưng hiện tại, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót, một chút đau khổ, lan tràn đến đầu lưỡi cô.

Cô nhấp miệng, miệng đắt ngắt, có thể là hai ngày nay không ăn uống ra hồn, chỉ là uống nước uống thuốc.

Ngày đó sau khi rời khỏi Tư bản Ngôn Sơn, cô đi bên đường một lúc lâu, lúc cảm thấy mệt mỏi, lạnh lẽo mới ý thức được chính mình đã bước đi không mục đích, đi ra một đoạn đường dài, hắt hơi mấy cái, mới nhớ tới lấy điện thoại ra bắt xe.

Đứng ở ven đường đợi trong chốc lát, sau khi ngồi vào trong xe Giang Ảnh mới nhận thấy cả người đông lạnh giống như cục đá, đến công ty vào phòng rót một ly nước ấm, ngồi một lúc cảm thấy choáng váng không chịu nổi, trán nóng bừng, không còn cách nào, chỉ đành gửi tin nhắn cho Tư Nguyên, sau đó mang công việc về nhà làm.

Về đến nhà đo nhiệt độ cơ thể đúng là phát sốt, giọng khản đặc, uống mấy cốc nước nằm xuống, ngủ chập chờn suốt hai ngày.

Lúc này sức khỏe đã tốt hơn, ít nhất đã không còn sốt, chỉ là đầu vẫn còn váng, giọng nói vẫn còn khàn khàn.

Ôm chăn ngủ hai ngày, các khớp xương vô cùng khó chịu, ra mồ hôi khắp người.

Nhưng bây giờ tắm rửa, cô lại sợ sẽ bị cảm nặng hơn, đành không đi nữa. Tìm một cái áo khoác có mũ, bao bọc lấy mái tóc ướt mồ hôi, đứng dậy xuống giường, muốn hoạt động ở trong phòng một chút.

Thong thả chạy bộ tới ban công của phòng bếp nhỏ, Giang Ảnh lấy gạo trong ngăn tủ ra, bật nồi cơm, muốn nấu cháo.

Bỏ gạo trắng đã vo, thêm nước vào nồi cơm điện, ấn nút nấu cháo, nồi cơm phát ra âm thanh bắt đầu nấu.

Giang Ảnh tựa vào vách tường phòng bếp, lơ đãng nhìn ánh đèn nút điều khiển trên nồi cơm.

Ngày đó đi Tư bản Ngôn Sơn, cô vui vẻ hi vọng mà tới. Cũng không ngờ lại là phẫn nộ rời đi. Lúc đi không yên lòng, trở về lại ngã bệnh, nói là chật vật thảm hại cũng không sai.

Tất cả những điều này là vì cái gì, Giang Ảnh cúi đầu tự giễu nhếch khóe miệng.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì cuộc sống không dễ dàng, phần lớn thời gian đều rất gian nan, hiếm khi nào lùi bước. Từ trước đến nay, không biết đã bao nhiêu ngày đêm bôn ba trong giá lạnh làm việc, cô chưa từng yếu ớt như ngày hôm nay.

Cũng bởi vì chuyện với Trác Thành, cô từ trước tới nay chưa từng do dự lưỡng lự, lo được lo mất, vậy mà giờ lại có.

Ban đầu cô vứt sau đầu không thèm suy nghĩ, cho rằng cứ việc trốn tránh là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

Không dễ gì mới hiểu được trái tim mình, lại chưa từng tự hỏi nên làm gì. Muốn tranh thủ, chính mình lại lo sợ. Muốn lui bước, lại cảm thấy tiếc nuối.

Đợi đến khi cô gom góp đủ dũng khí, muốn vươn tay chạm vào những điều tốt đẹp, sự thật lại vội tới, chậm rãi nói cho cô, thì ra cô đúng là không có vận may đó.

Không biết là bên trong dạ dày hay trong trái tim cô, trào lên những cơn khó chịu, cô đứng thẳng dậy, đi ra phòng bếp, trở về phòng khách ngồi lên ghế sofa. Dựa vào sofa, cô khẽ khép hờ mắt, chậm rãi hít sâu, muốn giảm bớt khó chịu trong thân thể hoặc là trong lòng.

Gần một tháng qua, công việc dần dần ổn định, tâm tư của bản thân lại thường xuyên phiêu lãng tới chuyện của cô và Trác Thành.

Tuy nói không ảnh hưởng gì quá lớn tới công việc, nhưng trạng thái làm việc đã không toàn tâm toàn ý như khi mới bắt đầu bắt tay vào công việc.

Cả ngày hôm đó Tư Nguyên bàn chuyện làm ăn với nhà đầu tư, còn cần phải liên lạc với các cơ quan liên quan, muốn tiếp tục triển khai dự án đào tạo từ xa. Lúc ấy khi gia nhập dự án thỏa mãn ước nguyện, thề muốn cùng Lớp học Khải Tư lên đỉnh vinh quang.

Mà chỉ sau một thời gian ngắn, bản thân lại bị hãm trong vòng xoáy không hiểu nổi, không vực nổi được tinh thần, đây vẫn là mình sao.

Giang Ảnh gắc tay trên trán, thở dài.

Ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày nay, tất cả công việc đều giao cho trợ lý.

Kế hoạch nghiệp vụ mới muốn hoàn thành trong hai tuần cũng không thể thực hiện, cũng chỉ có thể trì trệ không tiến, hiện tại trạng thái của mình lại tiêu cực ủ rũ, cứ tiếp tục như vậy kết quả là gì đây, cô có năng lực chịu trách nhiệm với lời nói của mình không.

Giang Ảnh mở to mắt, nhìn trần nhà.

Đến thời điểm nên kết thục chuyện này rồi.

Nếu trước đó cô còn ôm có một tia hy vọng, vậy từ khi trở về từ Ngôn Sơn cũng nên thanh tỉnh.

Vậy cuối tuần đi, nói chuyện rõ ràng với anh, không cần liên hệ nữa.

Ở thành phố B, bắt đầu với một bữa cơm, như vậy cũng nên dùng một bữa cơm chấm dứt đi.



Giang Ảnh hẹn ở một quán cháo gần khu công nghiệp.

Khu thương mại bên ngoài khu công nghiệp rất rộng, cửa hàng cũng không ít, nhưng đa số đều tập trung ở một quảng trường. Từ cổng quảng trường đi ra ngoài, quẹo phải đi một đoạn đường ngắn, còn có một con đường dành riêng cho người đi bộ.

Đường dành riêng cho người đi bộ không dài, bởi vì vị trí địa lý, đa số mọi người đi tới khu thương mại đều sẽ đi tới quảng trường ăn uống vui chơi, chỉ có một số lượng ít sẽ đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, cho nên con đường này khá vắng vẻ.

Đường dành riêng cho người đi bộ lót đá cũ, hai bên cũng tạo hình giả cổ, đặt bên cạnh quảng trường giống như hai thế giới. Cửa hàng hai bên lẻ tẻ, nhưng chủng loại cũng khá đa dạng, có nhà sách bán nhiều thứ tinh xảo, có cửa hàng bán bánh ngọt xinh đẹp, còn có quán cháo tươi ở góc đường này.

Trác Thành đến rất nhanh, Giang Ảnh ngồi chờ trong chốc lát, đã thấy Trác Thành vén rèm cửa in hoa màu xanh đậm của cửa tiệm lên, bước vào.

Giang Ảnh ngồi ở nơi rất dễ thấy được, cô không ngồi ở bên cửa sổ, mà ngồi ở chiếc bàn chính giữa, cho nên Trác Thành đi vào liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô.

Cô gật đầu chào hỏi, sau đó gọi phục vụ mang thực đơn tới.

“Cháo của cửa hàng này rất ngon, mấy món cháo chiêu bài ở bên trái này đều rất ngon.” Giọn nói hôm nay của Giang Ảnh cơ bản đã tốt hơn rồi, chỉ là còn hơi khàn, nói chuyện có chút chậm rãi. Nhưng vẫn giống như trước đó Trác Thành giới thiệu đồ ăn cho cô, chỉ cho Trác Thành mấy món đặc sản của cửa hàng.

Trác Thành nhìn nhìn cô, ánh mắt vẫn sáng như vậy. Giang Ảnh dời tầm mắt, cúi xuống nhìn thực đơn.

Cháo đã được nấu sẵn từ trước, cho nên rất nhanh đã được bưng lên bàn.

Cháo cá trắng ở trong chén màu xanh ngọc trong sáng, bốc lên hơi nóng.

Giang Ảnh xuyên qua hơi nóng bốc lên nhìn Trác Thành, thấy ý cười trong mắt anh không giảm, không khỏi nghi hoặc.

Ngày đó có lẽ anh cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô gái đó, cô không nhớ rõ liệu cô có nhìn nhầm hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play