Khi Sở Hàm Yên chuyển đến đứng trước mặt Trần Đại Bảo, Kim Yến Tử liền bay đến trên tay nàng, hướng nàng cười, ra sức lộ ra sức quyến rũ của mình.
Kim Yến Tử cười đến mắt đậu xanh nhỏ lại cong lên, biên độ cong lên hai bên khóe miệng càng lớn, đầu lưỡi hồng bên trong mỏ nhọn còn không ngừng rung động. Chít chít kêu: “Muội muội thật trắng, nha nha nha, muội muội thật trắng...”
Người khác mặc dù nghe không hiểu lời nó nói, hai chân lại sắp bị tiếng nỉ non của nó gọi cho mềm đi.
Trên mặt Sở Hàm Yên có một nụ cười, lại mềm mại nói: “Điểu điểu - - cười, điểu điểu - - cười ...”
Đại Bảo vừa nhìn muội muội xinh đẹp thích Kim Bảo đến quên hết tất cả, đắc ý giới thiệu: "Nó gọi Kim Bảo, là đệ đệ của ta, không chỉ biết cười, thanh âm cũng vô cùng dễ nghe, còn biết nhận biết đường." Lại chỉ Thất Thất cùng Hôi Hôi trên bờ vai, còn có Truy Phong trên đất nói: “Đây là Thất Thất, đây là Hôi Hôi, chúng nó biết nói, còn biết đọc thơ. Đây là Truy Phong, chạy được nhanh như gió.”
Ánh mắt Sở Hàm Yên chậm rãi chuyển từ trên người Kim Yến Tử qua trên người Đại Bảo, dừng lại từng cái, lại dời xuống, tiếp tục nhìn Kim Yến Tử. Như cũ nói kia mấy chữ: “Điểu điểu - - cười, điểu điểu - - cười ...”
Trần Đại Bảo vẫn có đầy đủ tự tin đối với sức quyến rũ của mình lại có một chút thất bại, cậu bán manh như thế, so ra còn kém Kim Bảo.
Cậu không biết là, cậu đã là sáng tạo kỳ tích, vài người lớn bên cạnh đều đã kích động đến không thể tự chủ…
Trần A Phúc cùng Vương thị đã bưng đồ ăn đến trên bàn, còn không thấy Đại Bảo trở về. Thời điểm Trần A Phúc đang chuẩn bị đi tìm cậu, lại trông thấy một nam nhân hơn bốn mươi tuổi thật là cao lớn mặc trường bào tơ lụa đi đến hàng rào ngoài cửa, hắn hỏi: “Đây là nhà Trần Đại Bảo sao?”
Trần A Phúc vội vàng tiến ra đón nói: “Đúng, xin hỏi ngươi... Lão gia có chuyện gì?”
Người nam nhân kia nhìn thấy Trần A Phúc thì ngẩn người. Hắn ngẫu nhiên cũng lui tới Hưởng La thôn, vẫn chưa từng thấy qua tiểu nương tử xuất sắc như thế. Cái bộ dáng phong vận này, có thể so với những chủ tử trong phủ.
Lại nhìn một chút nông gia tiểu viện đổ nát, chính là ở trong Hưởng La thôn, cũng thuộc về nghèo. Không thể tưởng được nhà nghèo rớt, còn có thể dưỡng ra khuê nữ thủy linh dạng này, còn có Trần Đại Bảo tướng mạo xuất chúng, người nhỏ quỷ lớn, thậm chí chim chóc cùng chó nhỏ nhà cậu đều không giống người thường.
Hắn có chút tò mò, hỏi, “Ngươi là tỷ tỷ Trần Đại Bảo?”
Trần A Phúc nói: “Không, ta là nương Đại Bảo, là Đại Bảo nhà ta gây họa sao?”
Người nam nhân kia lại ngẩn người, đầy mặt không thể tưởng tượng nổi, sau đó vội vàng thu liễm nghi hoặc trong mắt. Vội nói: “A, không có. Ta là La quản sự Đường Viên, Đại Bảo đang ở Đường Viên bồi tỷ nhi nhà ta chơi đùa. Tỷ nhi nhà ta cao hứng, giữ cậu ở Đường Viên ăn cơm. Đại Bảo để ta tới đây nói một tiếng cùng nương cậu, để người trong nhà đừng có gấp, sau một buổi sẽ trở lại.”
"Thì ra là đi Đường Viên các ngươi." Trần A Phúc cười nói: "Đại Bảo nhà ta nhỏ tuổi, nếu có chỗ xúc phạm, còn thỉnh La quản sự cùng tỷ nhi nhà ngài bao dung." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
La quản sự vội nói: "Không có, Đại Bảo đứa bé kia đặc biệt hiểu chuyện, chủ tử nhà ta rất thích hắn." Nói xong cũng đi.
Trần A Phúc phạm nói thầm trong lòng, trở về phòng thấy người một nhà đều cực lo lắng, Trần Danh đứng lên nói: “Cha đi Đường Viên xem một chút.”
Trần A Phúc vội nói: “Cha yên tâm, Đại Bảo cơ trí, không có việc gì đâu. Không phải là còn có Kim Bảo ở đó sao? Nếu như có chuyện, nó sẽ trở về báo tin.”
Trong lòng lại nghĩ tới, cho dù Đại Bảo không có chuyện gì, cũng không biết Thất Thất cùng Hôi Hôi còn có thể giữ được hay không. Người bên trong Đường Viên, mình cũng không dám cùng Kim Yến Tử cùng nhau cho "leo cây".
Sớm biết như vậy, thì không nên để chúng nó ra ngoài. Trong lòng nàng hối hận cuống quít.
Mấy người khác cũng là nghĩ như thế, than thở ăn cơm.
Hiện người ở nhà cùng Thất Thất cùng Hôi Hôi đều có tình cảm, coi chúng nó là một thành viên trong nhà, nếu như chúng nó đi, đều không bỏ được.
Rửa xong bát đĩa, Trần A Phúc liền ngồi ở trong phòng thiêu thùa may vá, trong lòng lo sợ bất an, vẫn lo lắng Trần Đại Bảo cùng ba con chim nhỏ kia.
Trần Danh cũng không nghỉ ngơi buổi trưa, ngồi dưới tàng cây nhìn ra xa hướng phía đông.
Đại khái giờ Mùi, cuối cùng nghe được xa xa truyền đến Hôi Hôi cùng Thất Thất lớn giọng. Lại nghe thấy tiếng của Trần Danh: “Đại Bảo trở về.”
Trần A Phúc bước nhanh đi đến sân nhỏ cũ, trông thấy Đại Bảo cùng hai con chim một con chó đều trở về, duy chỉ có thiếu bóng dáng Kim Yến Tử.
"Kim Bảo đâu? Là bị Đường Viên cố chấp giữ lại sao?" Trần A Phúc vội la lên.
Trần Đại Bảo nói: “Không có, Kim Bảo cũng đi ra. Nhưng mà chúng ta vừa ra khỏi Đường Viên, nó liền bay đi hướng phía tây, khẳng định lại đi chơi bên trong cánh rừng.”
Cậu đưa cho Vương thị hai bao đồ trong tay, lại ôm thắt lưng Trần A Phúc nói: “Mẫu thân, con lại trông thấy muội muội xinh đẹp, chính là muội muội nói Kim Bảo biết cười, nàng tên gọi là Yên tỷ muội. Thì ra, Đường Viên chính là biệt viện nhà nàng... Trong nhà nàng còn có một vị ni cô, những người kia đều gọi bà ấy là Trần Trụ Trì... Trần Trụ Trì mặc dù là người xuất gia, nhưng thật giống như là trưởng bối Yên Nhi muội muội. Bà đặc biệt hiền hòa, để cho con gọi xinh đẹp muội muội là Yên Nhi muội muội. Nếu không phải là bà ấy, con và Kim Bảo, Thất Thất, Hôi Hôi cũng bị bọn họ ép ở lại Đường Viên ...”
Blah blah, cậu nói quá trình đi Đường Viên.
Buổi sáng, Trần Đại Bảo không đành lòng chứng kiến muội muội xinh đẹp khổ sở, người Đường Viên lại vừa đặc biệt nhiệt tình, đặc biệt là vị ni cô kia đặc biệt từ thiện, cậu liền mang ba chim một chó đi Đường Viên làm khách. Kim Yến Tử bồi Yên tỷ muội chơi, Đại Bảo liền ở một bên chơi cùng Thất Thất Hôi Hôi. Bởi vì người bên trong Đường Viên sợ Truy Phong hù dọa Yên tỷ muội, nên cậu vẫn luôn ôm Truy Phong vào trong ngực.
Ngẫu nhiên, ánh mắt Yên tỷ muội còn có thể chuyển hướng Đại Bảo cùng bọn Thất Thất. Chỉ một phen như vậy, lại trở lại trên người Kim Yến Tử. Cho dù chỉ có từng chút, Đại Bảo cũng sẽ biểu hiện đầy đủ ra sức quyến rũ cá nhân cùng cuồng cảm giác tồn tại của mình, bắt được cơ hội là lôi kéo làm quen cùng tiểu cô nương, khiến cho người lớn ở một bên không kìm được vui mừng.
Nếm qua bữa cơm trưa, Yên tỷ muội cũng không nghỉ buổi trưa, vẫn nhìn Kim Yến Tử không chớp mắt. Kim Yến Tử cười lâu, sớm mệt mỏi, cũng bắt đầu không nhịn được. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Đại Bảo ngây ngốc lâu cùng Kim Yến Tử, sớm đã mò thấu tập tính của nó, nghe thấy tiếng kêu của nó bắt đầu như chim sẻ, liền biết nó không kiên nhẫn. Đứng dậy nói: “Chúng ta nên về nh , ta còn phải đi nhặt củi.”
Yên tỷ muội vừa nhìn, liền khóc lên.
Đã có người nói dứt khoát tốn số tiền lớn mua lại Yến Tử này, liên tục bồi tỷ muội chơi. Lại có người ra chủ ý, một lần mua xuống cả hai con vẹt kia, tỷ muội sẽ càng ưa thích.
Các nàng dụ dỗ Đại Bảo nói: “Bán ba con chim nhỏ cho tỷ muội nhà ta đi, cho nhà ngươi thêm một chút bạc, nhà ngươi có thể mua ruộng mua đất xây căn phòng lớn, còn có thể ngày ngày ăn thịt mặc xiêm y bằng lụa.”
Trần Đại Bảo liền vội vàng lắc đầu nói: “Kim Bảo, Thất Thất, Hôi Hôi đều là đệ đệ của ta, ta không thể bán chúng nó. Lại nói, Kim Bảo cũng sắp đi phía nam, các ngươi giữ cũng giữ không được bao lâu.”
Vừa nghe có người nói muốn mua nó, Kim Yến Tử liền bay lên bầu trời, Thất Thất cùng Hôi Hôi cũng theo sát nó bay lên.
Chứng kiến ba con chim nhỏ bay lên trời, Yên tỷ khóc đến càng dữ tợn, một vài người cũng hết chỗ nói. Lại có một bà tử nói chỉ cần giữ Trần Đại Bảo ở Đường Viên, sẽ không sợ ba con chim chạy đi, dứt khoát mua Đại Bảo một cái là xong.