Đại Bảo không đợi Trần A Phúc nói xong, liền khóc lên, nói: “Nương, nương nói như thế, là vì không muốn nhi tử sao? Có phải là bọn họ hiềm khích con là con ghẻ, không cho nương cần nhi tử hay không? Nương, nương đã nói sẽ vĩnh viễn dắt nhi tử, như thế nào vừa đến kinh thành thì muốn đẩy nhi tử ra ngoài đây?”
     
Sở Hầu gia đi tới nói: “Điện hạ, ngài không phải là con ghẻ cái gì, ngược lại, thân phận của ngài vô cùng cao quý. Tám năm trước, là ta để Vương hộ vệ đặt ngài ở trong rừng cây nhỏ, nhìn Vương thị ôm ngài đi ...”
     
Tiểu thập nhất lập tức khóc lớn lên, cắt đứt lời Sở Hầu gia nói, bò tới trong lòng Trần A Phúc nói: “Nương, Sở gia không cho người cần con thì thôi, con không làm nghĩa tử của phụ thân, chỉ làm con trai ruột của nương. Con, con về nhà bà ngoại Định Châu, bọn họ chắc chắn cần con ... Ngô ngô ngô...”
     
Trần A Phúc ôm cậu, nhẹ nhàng vuốt sau lưng cậu, nói: "Đại Bảo, ta cũng y không nỡ xa con. Nhưng mà, có một mẫu thân đang ngày ngày ngóng trông nhi tử, nàng ấy trông mòn con mắt, ngóng trông nhi tử có thể sớm ngày trở về đoàn tụ cùng nàng." Nghe được tiếng khóc tiểu thập nhất nhỏ đi một chút, lại nói: “Vị mẫu thân đáng thương kia, nhi tử của nàng vừa sinh ra được liền bị ôm đi, còn lừa nàng nói, nhi tử nàng chết rồi. Nàng liền khóc ngày ngày, con mắt khóc sắp mù ... Vị phụ thân kia làm như thế cũng là không còn biện pháp, ông ấy vì bảo hộ đứa bé kia tốt hơn, để Vương hộ vệ đặt cậu bé ở trong rừng cây nhỏ phía tây Hưởng La thôn. Đứa bé kia, chính là con...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play