Trần A Phúc nghe Sở Lệnh Tuyên nói, rất là không nỡ, nước mắt không tự chủ được chảy ra. Chung đụng nhiều năm như thế, thật không nỡ Đại Bảo nha!
     
Sở Lệnh Tuyên nghe được thê tử cúi đầu tiếng khóc, lại nói: “Tiểu thập nhất theo chúng ta sinh sống lâu như thế, ta cũng không bỏ được. Nhưng hắn là hoàng tử, không thuộc về chúng ta. Có thể bình yên đưa hắn ra ngoài, để hắn đoàn tụ cùng người nhà, một tảng đá lớn đè ở trong lòng chúng ta, mới xem như rơi ... đây là hỉ sự.”
     
Trần A Phúc dụi dụi đầu trên bờ vai hắn, nghẹn ngào nói: “Thiếp biết rõ, vật nhỏ kia thật ra là một phiền toái lớn. Có thể an an toàn toàn đưa hắn trở về, thiếp phải cao hứng. Nhưng mà...”
     
Nghe được thê tử nghĩ một đằng nói một nẻo, Sở Lệnh Tuyên cũng không có biện pháp. Ở trong lòng của hắn, thật hy vọng có thể đưa đại phiền toái ra ngoài mau một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play