Trần A Phúc nghĩ thông suốt, cười nói: “A, trước đó là ta nông cạn. Ta có thể có được Kim Bảo, đã là may mắn rồi.”
Kim Yến Tử nghe, mới thoải mái một ít.
Trần A Phúc lại hướng dẫn từng bước nói: “Kim Bảo, ngươi có thể không đi trộm vàng được không, đứa bé ngoan không thể làm ăn trộm.”
Kim Yến Tử có một chút mất hứng, nhảy hai cái, nói: "Ở trong từ điển của chúng ta, trộm tức là đoạt, đoạt tức là cầm, cầm tức là mua." Nhìn Trần A Phúc một cái, lại không kiên nhẫn nói: “Mặc dù ta gọi ngươi là Phúc mụ, ngươi cũng đừng nghĩ tới khống chế hành động của ta.”
Trần A Phúc suy nghĩ mình quả thật không có bản lĩnh khống chế được Kim Yến Tử, chỉ đành buông tha quyết định của nó. Lại thương lượng: “Kim Bảo, ngươi có thể chỉ gọi ta là mẹ hay không, hoặc là ma ma, đừng thêm 'Phúc', không dễ nghe, quá quê.”
Kim Yến Tử giống như là nghe được chuyện cười gì đó rất buồn cười, dùng cánh che miệng lại cười hai tiếng, chít chít nói: "Ngươi không soi gương sao? Hiện tại ngươi không chỉ là quá quê, mà là rất rất rất quê." Lại giống như đứa bé ngoan mà nịnh nọt: “Được rồi, người ta là đứa bé ngoan, không vạch trần khuyết điểm của ngươi, kêu ngươi là mẹ là được.”
Đây không chỉ là hài tử khó chịu, còn là một hài tử mâu thuẫn.
Nhưng mà, nó cười đích xác quá đáng yêu. Đôi mắt tròn nhỏ như hạt đậu xanh cong thành trăng lưỡi liềm, da thịt hai bên khóe miệng còn hơi vểnh, hé mở miệng, đưa đầu lưỡi màu hồng.
Chỉ cần là động vật mỉm cười, cũng đáng yêu như thiên sứ, tựa như đời trước nàng thích Samoyed.
Trong nháy mắt Trần A Phúc bị nó mỉm cười manh lật, thật muốn ôm nó lên mà gặm một ngụm. Nhưng nghĩ đến lỗ máu trên mặt nhị bệnh chốc đầu, nên buông tha cho cái dự định này. Tiếp tục dụ dỗ nói: “Kim Bảo, không phải là ngươi liên tục tiếc nuối không thấy được qua ca kịch viện Sydney cùng ổ chim sao? Ta hội họa, đến lúc ngươi xây cái phòng ở như vậy, đẹp mắt cực kỳ. Nhưng mà cái tháp Minh Châu Dubai kia thì thôi đi, trừ cao ra thì không có gì đặc sắc, không thích hợp với ngươi.”
Kim Yến Tử nghe mà con mắt đều sáng lên, bay đến trên tay Trần A Phúc, rướn cổ lên lẩm bẩm hỏi: “Phúc mụ, a, không, ma ma, ngươi thật sự sẽ vẽ ca kịch viện Sydney cùng ổ chim? Hai cái phòng ở đó thật đẹp mắt thì có gì đặc sắc?”
Tiếng nói mềm mại nhu hòa, dễ nghe cực kỳ.
Trần A Phúc gật đầu nói: “Ừ, xác thực rất đẹp mắt. Ta đã từng đi đến hai địa phương đó, nhất định có thể vẽ ra được cho ngươi.”
Kim Yến Tử hưng phấn đến tung cánh bay hai vòng ở không trung, lại nhẹ nhàng rơi ở trên tay nàng, nhảy chân cười vài tiếng, mới nói: “Ma ma người thật tốt, người giúp ta vẽ ra hai cái phòng ở kia, người ta nhận tình của người.”
Trần A Phúc cười nói, "Được, chờ trong nhà mua giấy và bút thì ta vẽ cho ngươi." Ý ở ngoài lời, ngươi giúp ta kiếm tiền nhanh lên, có thể mua giấy và bút, có thể vẽ phòng ở. Diendanlequydon~ChieuNinh
Nhưng Kim Yến Tử hình như không nghe được ý ở ngoài lời nàng của nàng, nói: "Được, ta sẽ chờ ma ma vẽ ra cho ta." Còn nói: “Ma ma, rất nhiều năm rồi ta không đi chơi bên trong cánh rừng, buổi tối đừng chờ ta.”
Bóng đen chợt lóe, liền không thấy đâu.
Đột nhiên, bóng đen lại chợt lóe, nó quay trở về, đứng ở trên tay của nàng nói: “Nếu như ma ma gặp phải tình huống khẩn cấp, thì bóp trong lòng tay trái của người, thì ta sẽ lập tức chạy về. Nhớ kỹ, là bất tình huống khẩn cấp đắc dĩ nha.”
Sau đó bóng lại chợt lóe, liền không thấy.
Nếu mình thật sự gặp phải nguy hiểm, bấm trong lòng tay trái một cái nó có thể chạy về? Trần A Phúc nghĩ đến tốc độ của nó như thiểm điện, cảm thấy nó bay khẳng định nhanh hơn Yến Tử bình thường, thì vận tốc ít nhất phải ở trên ba trăm km. Nếu như nó ở trong vòng trăm dặm xung quanh, xác thực vài phút có thể chạy về.
Có một hộ vệ lợi hại như thế, Trần A Phúc không kìm được vui mừng. Vừa liếc nhìn không gian đồ bỏ này, đột nhiên phát hiện chỗ rễ cây dưới chân có một viên ngọc bích, lại cẩn thận tìm xem, lại tìm được mấy viên, có ru-bi, ngọc, trân châu, còn có mấy khối vàng vụn, có chừng hai mươi mấy lượng. Bảo thạch châu ngọc phẩm tướng rõ ràng không tốt như vàng của phòng thượng phẩm, tỉ lệ tinh khiết của vàng cũng không quá tốt, một ít này đại khái là vàng phế phẩm Kim Yến Tử vứt bỏ lúc xây phòng.
Trần A Phúc cười con mắt đều cong, Kim Yến Tử nói đồ trên cây thì không thể tùy tiện lấy, nhưng một ít phế phẩm dưới tàng cây là có thể đem ra ngoài bán lấy tiền đi?
Nàng rất phỉ nhổ ý tưởng tham tiền của mình, đều là nghèo quá gây họa. Suy nghĩ một chút, vẫn không lấy những vật này ra không gian, mà là dùng khăn tay bọc lại, đặt ở dưới rễ cây. Chờ khi khác hỏi qua Kim Yến Tử rồi nói.
Nhìn lại dưới đất một chút, bốn phía còn rớt vài mảnh lá cây. Không biết rõ rớt bao lâu, xanh biếc thủy linh giống như trên cây. Nàng nhặt lá cây lên đặt ở dưới mũi ngửi, trong trẻo tao nhã, tương tự như mùi thơm trong không gian, hình như nhiều hơn một chút mát lạnh, đầu óc nàng càng thêm thư thái. Lá cây này, không chỉ có thể làm nước hoa, còn có thể nâng cao tinh thần. Nàng càng cao hứng, đều nhặt hết lá cây trên đất lên, cũng chỉ có năm mảnh, lại cầm một cái hà bao đựng vào, để xuống đất. Những thứ này hiện tại nàng cũng không dám đem ra ngoài, quá thơm.
Nàng vừa liếc nhìn hai bọc nhỏ, tâm nguyện viên mãn mặc niệm một tiếng "Ra", đảo mắt thì ngồi ở trên giường. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Trần Đại Bảo còn đang ngủ say ngọt ngào.
Trở lại đông phòng Trần A Phúc không có cảm giác một chút mệt mỏi, không chỉ thể lực hoàn toàn khôi phục, còn cảm thấy thân thể tốt hơn so với trước. Nàng hoạt động một ngón tay chút đầu, đã đặc biệt linh hoạt. Xem ra, không gian phế vật kia vẫn không phải hoàn toàn vô dụng rồi.
Nghĩ tới về sau dụ dỗ tốt Kim Yến Tử, xem có thể lấy chút lục tổ yến đi ra cho Trần Danh ăn hay không. Lục tổ yến kia chính là Kim Yến Tử xây dựng, phẩm chất khẳng định tốt. Không gian kia cho dù phế vật cũng có linh khí, được linh khí dưỡng lâu như thế, chất lượng tổ yến cao hơn rồi.
Nghĩ tới những thứ này, nàng lại tung tăng như chim sẻ. Chạy tới tây phòng, cùng Vương thị bắt đầu làm thêu thùa. Vương thị thiêu thùa may vá túi, nàng thì thiêu thùa giỏ may vá cùng mảnh vụn hoa. Chứng kiến ngón tay khuê nữ cũng linh hoạt, Trần Danh và Vương thị càng cao hứng hơn.
Bởi vìxảy ra chuyện Trần A Phúc đánh nhau, người một nhà hai ngày này cũng không ra ngoài, vội vàng ở nhà làm công việc. Mấy người đều đặc biệt cảm kích chim nhỏ mổ nhị bệnh chốc đầu, giúp đỡ Trần A Phúc đại ân.
Trần A Phúc nghĩ tới về sau Kim Yến Tử không thể nào vẫn luôn ngây ngốc ở trong không gian, nhất định là có thời điểm theo chân bọn họ cùng nhau chung đụng. Giống như là nhớ tới cái gì nên nói: “A, đúng, tháng trước, con đã cứu một con chim. Bây giờ nghĩ lại, con chim mổ nhị bệnh chốc đầu chính là con chim con đã từng cứu rồi.”
Bọn người Trần Danh giật mình nhìn Trần A Phúc: “Còn có chuyện này?”
Trần A Phúc gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là tháng trước, cha đang nghỉ ngơi, nương cùng đệ đệ, Đại Bảo đều ra ngoài. Con nhìn thấy một con chim nhỏ bị thương rớt ở trong sân, một con mèo hoang bò vào sân nhỏ đang muốn ăn nó,con liền đuổi mèo hoang đi. Chờ con nâng con chim kia ở trên tay, mới nhìn thấy nó gãy một chân, con bôi cho nó một chút cỏ cầm máu, lại dùng bố quấn kỹ chân nó, còn cho nó nước uống nữa. Nó nghỉ ngơi ở trong lòng bàn tay con một hồi, thể lực khôi phục lại, liền bay đi. Nó đều bay lên bầu trời, lại bay xuống kêu vài tiếng với con, mới bay đi luôn.”
Trần A Phúc nói một câu, những người kia sợ hãi than một tiếng, thế nhưng đều tin tưởng.