Chưa đợi Xích Miên đáp lời thì Định Xương đã mau chóng tống tia hồn niệm nho nhỏ của Xích Miên vào bên trong Linh Thư Túy.

Nhưng Định Xương cũng không rời đi ngay, chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ. Bỗng, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, Định Xương thấy người đi đến thì nhẹ giọng kêu: “Mẹ.”

Bạch Miểu lắc đầu, đi đến bên cạnh vỗ nhẹ đôi vai gầy của Định Xương: “Mẹ biết con có tình ý với Xích Miên, nhưng từ khi sinh ra, mệnh của Xích Miên đã không giống bất cứ một ai khác. Số mệnh của con bé đặc biệt đến nỗi Xích Mẩn phải đến đây, cầu xin ta và cha của con che giấu điều đó với người trên thiên đình. Nếu không, có thể những kẻ luôn mang danh nghĩa thánh thiện ấy đã ra tay với con bé từ lâu rồi.”

Bà thoáng trầm ngâm, rồi nói tiếp: “Đó không phải là người con có thể sát cánh được, tin mẹ đi Xương à. Con giúp con bé đến nhường này là được rồi, phước báo con cũng có mà con bé cũng đã có thể tự bắt đầu một hành trình mới. Xích Miên không yếu ớt như con nghĩ đâu, hàng trăm năm qua con bé đã kiên trì và tỏa sáng đến nhường nào chứ, ngay cả mẹ cũng không nghĩ một cô bé trẻ tuổi có thể làm được như thế.”

Định Xương nở một nụ cười mang theo vài phần chua chát: “Mệnh thế nào hả mẹ?”

Bạch Miểu đưa mắt lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm bên trên: “Quý không thể nói, là thần hay là ma cũng chỉ trong một ý niệm.”

Hồ tộc là một tộc có khả năng tiên tri tốt nhất trong tất cả các tộc, cũng là tộc có khả năng soi ra được vận mệnh của một ai đó. Cho nên người của Tiên giới lẫn các tộc khác, đa số đều muốn giữ mối quan hệ hữu hảo đối với Hồ tộc.

Nhưng dù sao thì Hồ tộc cũng không dám đắc tội với Tiên giới, nên việc giúp Chiến Thần Xích Mẩn che giấu vận mệnh của Xích Miên là một việc vô cùng hung hiểm. Nếu chẳng may người của Tiên giới biết được, định tội xuống thì toàn bộ Hồ tộ bọn họ cũng khó lòng mà thoát nổi.

Định Xương cũng hiểu rõ được điều này, chỉ biết khẽ thở dài nhìn trời. Những gì có thể giúp nàng thì bổn tiên cũng đã giúp nàng cả rồi, hy vọng con đường sau này của nàng sẽ không quá gian khổ, mong cho tương lai của nàng sẽ huy hoàng rực rỡ và mến chúc cho nàng, mai sau gặp được một người đàn ông thật sự xứng đáng ở bên cạnh che chở, yêu thương nàng.

Xích Miên thầm nguyền rủa một tiếng, cái tên hồ ly Định Xương này thật là chẳng đáng tin cậy chút nào cả. Câu chuyện còn chưa nói xong đã ném cô vào trong này rồi. Bấy giờ, có một luồng sáng le lói dần hiện lên ở phía xa, Xích Miên thấy vậy thì liền cố gắng bay về phía đó.

Ánh sáng ngày một rõ ràng hơn rất nhiều, Xích Miên vẫn bất chấp bay đến. Lúc này, vô số đám mây hiện ra trước mặt cô, dường như không hề có điểm cuối. Xích Miên cúi người nhìn bản thân, cô kinh ngạc khi phát hiện tia hồn niệm tròn tròn nhỏ xíu của bản thân đã biến trở lại thành người, tuy nhiên thì hình dáng khá nhạt nhòa.

Lúc này, một giọng nói của trẻ con đột ngột vang lên: “Xin chào thượng tiên, chào mừng ngài đến Linh Thư Túy. Ngài là bạn của Định Xương thượng tiên có đúng không?”

Xích Miên xoay người qua thì thấy một tinh linh trong hình dạng một em bé sơ sinh rất dễ thương đang bay đến, nội tâm của Xích Miên như đang bị tan chảy: “Đúng vậy. Bé con lại đây cho bổn tiên nựng một cái.”

Tinh linh nhỏ chu môi, tuy vậy nhưng vẫn lắc lư bay đến bên cạnh Xích Miên, còn chưa kịp mở miệng liền bị Xích Miên hôn tới tấp, sờ mó lung tung: “Ấy ấy thượng tiên, tuy hình dạng của Nhân Nhân như thế nhưng Nhân Nhân đã ba trăm tuổi rồi đó. Ngài đừng có sờ mó, động chạm như vậy được không?”

Xích Miên nháy mắt với tinh linh nhỏ: “Bổn tiên đây đã chín trăm tuổi. So với bổn tiên thì cưng chẳng phải trẻ con thì là gì?”

Linh tinh nhỏ lăn qua lăn lại: “Thượng tiên nói nghe cũng có lý lắm. Nhưng cũng đừng sờ mó người ta như thế chứ, nếu người khác biết thì Nhân Nhân khó mà lấy vợ lắm đó.”

Bấy giờ, Xích Miên cũng sờ mó và hôn hít đã cái nư rồi nên mới thả tinh linh nhỏ ra: “Bổn tiên là Xích Miên. Còn bé con?”

“Bẩm thượng tiên, ban đầu Nhân Nhân tên là Nhứ Nhứ, nhưng cái tên đó là do Định Xương thượng tiên đặt cho Nhân Nhân á, Nhân Nhân thấy cái tên đó nữ tính quá trời. Vì vậy Nhân Nhân đã tự đổi tên lại thành Nhân Nhân. Từ nay Nhân Nhân sẽ là trợ lý của thượng tiên, xin ra mắt ngài.”

“Thượng tiên, ngài có muốn vào nhiệm vụ luôn không ạ?”

Xích Miên gật đầu, đưa tay xoa cái mông ú ú của Nhứ Nhứ, lại thêm một đứa nhỏ lý sự rồi đây. Tinh linh nhỏ khua tay tới lui vài lần: “Trước khi vào nhiệm vụ, Nhân Nhân sẽ cho ngài tiếp thu ký ức của nguyên chủ cũng như tâm nguyện của cô ấy.”

Xích Miên chớp mắt vài cái, nguyên chủ này cũng quá đáng thương. Đều là nạn nhân của xã hội cũ, không có quyền quyết định cuộc sống của bản thân mình.

Nói tới đây, Xích Miên lại không khỏi nghĩ đến bản thân. Dẫu cô là tiên nhân trên trời, nhưng ngoài đánh trận và tu luyện để thăng cấp ra thì Xích Miên cũng sẽ dành thời gian để đến những thời không khác nhau, xem xét đời sống cũng như là sự phát triển của nhân loại.

Nhưng ấy là khi Xích Miên vẫn còn hồn phách và thân xác đầy đủ, nên đi đến bất cứ nơi nào cô cũng có thể tự đi được. Nay, thân xác thì không nói đi, ngay cả hồn phách cũng tiêu tán tứ phương, do đó nếu muốn làm nhiệm vụ thì cô phải nhờ vào Linh Thư Túy của Định Xương để di chuyển.

Dẫu cho thời phong kiến hay hiện đại, cận đại hay tương lai thì trên cao vẫn có trời xanh và người quản sinh tử, nhân quả báo ứng vẫn là Diêm La vương. Chung quy vẫn là không thoát khỏi được quy luật tự nhiên của trời đất và sự giám sát của thiên địa.

Xích Miên âm thầm lắc đầu, không nghĩ dông dài nữa, trở lại chuyện của nguyên chủ thôi.

Nguyên chủ là một cô gái mới lên mười lăm, tên Thị Mai. Gia đình Thị Mai vô cùng nghèo khổ, là sự hiện diện điển hình cho những người dân thấp cổ bé họng trong xã hội phong kiến thuở xưa. Cha mẹ Thị Mai có được với nhau hai người con gái, Thị Mai là con gái lớn và Thị Mâu là con gái nhỏ mười bốn tuổi.

Vào một đêm mưa rền gió dữ, cha Thị Mai đã qua đời vì cơn bạo bệnh, chỉ bởi cái nghèo mà họ không có đủ tiền để gặp thầy thuốc.

Gia đình vốn đã khó khăn, từ khi cha Thị Mai mất lại càng khó khăn thêm vạn phần. Khi xưa thì có ba người làm việc đồng áng để mưu sinh, nay chỉ còn lại hai người mà thôi.

Thế nhưng thay vì nghĩ ra biện pháp để tăng thu nhập như kêu Thị Mâu đi làm để phụ giúp gia đình thì mẹ của Thị Mai - Thị Mạc lại nghĩ đến việc bán con gái của mình để kiếm tiền, đương nhiên người bị bán chính là Thị Mai chứ không phải ai khác.

Dù Thị Mâu ham ăn, nhát làm lại còn có tính đỏng đảnh và chanh chua; nhưng từ xưa tới nay, Thị Mạc vẫn chỉ yêu thương Thị Mâu, luôn lạnh nhạt hay thậm chí là cay nghiệt với Thị Mai vô cùng. Sau khi cha qua đời, Thị Mai không khác gì một người hầu kẻ hạ trong nhà.

Nhưng mọi khổ cực ấy cũng vơi đi phần nào khi Thị Mai có sự bầu bạn của Tuấn Tú - một cậu học trò nghèo ở làng bên. Hai người là bạn từ thuở nhỏ, dẫu ở hai làng khác nhau nhưng lại có cơ duyên gặp gỡ tạo nên một mối tình cảm sâu đậm.

Tuấn Tú đã phát lời nguyện trăm năm với Thị Mai, hứa sau khi đỗ đạt công danh thì nhất định sẽ áo gấm về làng, cưới hỏi Thị Mai đàng hoàng để nửa đời sau của nàng không phải lo toan, khổ cực nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play