Nghe giọng điệu của Cải Thảo, chân mày Bách Cận không nhịn được cau lại thật chặt. Có điều cậu ta mím môi chịu đựng, lời nói mười phần hàm hồ: “Mẹ, con sắp thuyết phục được cha rồi. Nhà chúng ta có thể trở về như ngày xưa rồi đó mẹ ơi. Mẹ…”
Cải Thảo nghe giọng liền biết Bách Cận đang say xỉn đến trời mây cũng không phân biệt được. Bà ta không hề giả vờ cười mỉa mai vài tiếng, bây giờ bà ta đã có Gia Minh rồi, còn cần tên già Bách Tân ấy sao: “Con say rồi, con mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Không có, con không có say mà. Con thật sự sắp thuyết phục được cha rồi, mẹ đừng buồn nữa. Nhà chúng ta sẽ được đoàn tụ như ngày xưa mà. Con nhớ mẹ lắm.”
Cải Thảo thấy phiền phức vô cùng, nghĩ đến việc Gia Minh còn đang cầm nhẫn kim cương đắt đỏ chờ bà ta thì Cải Thảo liền không nhịn được mắng hai ba tiếng: “Phiền phức quá.”
Nhận ra bản thân vừa lỡ lời, Cải Thảo hắng giọng một cái: “Ừ mẹ biết rồi, mẹ biết rồi nhé. Con đi ngủ đi cho khỏe, kẻo hại sức khỏe mẹ lo lắm.”
“Dạ dạ, con biết rồi. Em đi ngủ liền bây giờ. Nhưng mẹ kêu tên con có được không? Đã lâu lắm rồi mẹ không kêu tên con nữa, con buồn lắm. Mẹ hết thương con rồi sao?”
Cải Thảo buồn bực thở dài vài tiếng: “Rồi rồi, Bách Cận ngoan nhé mẹ thương. Bách Cận đi ngủ đi nhé, mẹ thương Bách Cận nhiều.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play