Tạ Lạc Lạc được nghỉ ở nhà trẻ, nên cả ngày rảnh rỗi ở trong nhà xem TV, trừ phim hoạt hình ra, nhóc con thích nhất chính là show tổng nghệ.

Thấy các khách mời trong show bị yêu cầu trả lời vấn đề mới có thể ăn cơm, sau đó mỗi ngày nhóc con đều hỏi Ninh Thời Tuyết, rồi mới cho cậu ăn cơm.

Tuy rằng nguyên thân theo đuổi nam nhân tới phát rồ, gần như đã cùng Ninh gia đoạn tuyệt quan hệ.

Nhưng dù sao cũng từng là tiểu tổ tông Ninh gia.

Ninh Thời Tuyết sao có thể nhường nhóc con được.

Cho nên mỗi bữa ăn đều sẽ rối tung lên, Ninh Thời Tuyết tức giận chọc nhóc con khóc lóc rồi lên lầu, cả cơm cũng không ăn, mà trong nhà ngoài hai người cũng không còn ai, đám người hầu cũng không dám quản.

“…”

Đúng là một nhóc con xui xẻo.

Ninh Thời Tuyết phát hiện Tạ Lạc Lạc hoàn toàn là bị chiều hư, nên mới dưỡng ra thói vô pháp vô thiên như vậy.

“Tại sao lại không nói nha?” Tạ Lạc Lạc tức giận hỏi.

Đám người hầu bên cạnh động tác thuần thục dọn xong bữa cơm, đang muốn ngăn cản tiểu thiếu gia, lại nghe thấy Ninh Thời Tuyết không chút để ý nói: “Người lớn chúng ta đói bụng sẽ không ăn cơm.”

Tạ Lạc Lạc bĩu môi, đầy mặt hoài nghi.

Nhóc có chút ghét bỏ, ba kế hư quá ngốc, không ăn cơm thì làm sao no được.

Đôi mắt đào hoa của Ninh Thời Tuyết hơi cong lên, tóc cậu có chút dài, vì mới ngủ dậy nên không buộc lên, tóc đen buông xuống cần cổ trắng lạnh, giống như một thủy thủ xinh đẹp ướt dầm dề.

Cánh môi phiếm hồng mở ra, nhưng giọng nói lại vô cùng tàn nhẫn, làm bầu không khí căng thẳng lên, “Chúng ta đều ăn trẻ con.”

Tạ Lạc Lạc: “…”

Ninh Thời Tuyết ở trong lòng đếm ngược ba giây, quả nhiên Tạ Lạc Lạc oa một tiếng liền khóc lên, quả thực khóc đến tê tâm liệt phế, còn duỗi hai tay muốn nhào vào trong l*иg ngực của bảo mẫu.

“Nhóc tự chọn đi.” Ninh Thời Tuyết gập đốt ngón tay, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Đem đồ ăn cho ta, hoặc là ta sẽ ăn nhóc.”

“Không cần, đừng ăn oa...”

Tạ Lạc Lạc ủy khuất nước mắt lưng tròng, “Oa... Lạc Lạc không có nhiều thịt thịt.”

Nhóc con cảnh giác ôm lấy cái bụng béo của mình.

Đây là nơi có nhiều thịt nhất.

Ninh Thời Tuyết đói đến hoảng hốt, cũng không cùng nhóc con nhiều lời nữa, duỗi tay lấy đồ ăn tới gần.

Kỳ thật đối phó với nhóc con miệng còn hôi sữa này khá đơn giản, tốt xấu gì cậu cũng từng gặp qua không ít tiểu hài tử như vậy trong phó bản... Hoặc phải nói chính xác là gặp qua không ít quỷ hài tử.

Đám quỷ kia so với Tạ Lạc Lạc mạnh hơn rất nhiều, đều chỉ vì mạng của cậu mà tới.

Hai bên căn bản không phải một cấp bậc.“Ninh thiếu gia...” Quản gia bên cạnh rốt cuộc không chịu nổi mà mở miệng, “Tiên sinh gọi điện thoại về, nói là có việc tìm cậu.”

Vốn dĩ đã được gọi trước bữa ăn, nhưng thấy cậu đang ngủ, quản gia tạm thời không nói cho Ninh Thời Tuyết.

Cha Tạ có ba đứa con, Tạ Chiếu Châu đứng hàng thứ hai, tra công Tạ Hàn Chu là con út, còn anh trai lớn của Tạ Chiếu Châu…

Ba năm trước kia, hắn cùng Tạ lão gia đi công tác thì không may gặp tai nạn xe cộ, người này đã mất ngay lúc đó, còn Tạ lão gia thì bị thương nặng hôn mê, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.

Tạ Lạc Lạc kỳ thật chính là con của anh trai Tạ Chiếu Châu.

Tạ lão gia ngã xuống, theo đạo lý thì phải là cha Tạ tiếp nhận chức vụ quản lý công ty. Nhưng Tạ Chiếu Châu đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ của mình để đoạt quyền soán vị.

Cha mẹ Tạ Lạc Lạc đều đã mất, hắn thậm chí còn cướp đoạt cả quyền nuôi nấng Tạ Lạc Lạc, vì vậy di sản và cổ phần thuộc về anh trai cũng rơi xuống tay hắn.

Giới thượng lưu Yến Thành còn ngầm suy đoán, tai nạn xe cộ Tạ lão gia gặp phải cũng có bút tích của hắn.

Tàn nhẫn độc ác, bất hiếu vô cùng.

Nghe nói người này còn có bệnh điên.

Khi Tạ Chiếu Châu lên làm chủ tịch Tạ thị, không đến ba năm liền thay máu cả công ty, làm cho Tạ thị hoàn toàn cải cách cùng chuyển hình, trở thành gia tộc có địa vị vô cùng nổi bật, có thể nói là đứng hàng đầu Yến Thành.

Cho nên, không ai dám đắc tội hắn.

Ninh Thời Tuyết chần chờ chớp mắt, tiếp nhận di động, “Tạ…”

Cậu vốn dĩ muốn kêu Tạ tổng, lại đột nhiên nhớ tới hai nhà là thế giao, vội đổi giọng gọi: “Nhị ca.”

Tiếng nói của cậu còn hơi nghẹn giọng mũi, nghe vô cùng mềm mại.

“… Đổi xưng hô khác.” Tạ Chiếu Châu trầm mặc một lát, thanh âm nguyên bản trầm thấp lạnh lẽo, nháy mắt lại lạnh hơn mấy độ.

Người này có vẻ đang rất bận, đi thẳng vào vấn đề mà nói, “Thời điểm tham gia chương trình chiếu cố Lạc Lạc, an phận một chút.”

“Tôi đã biết, Tạ tổng.” Ninh Thời Tuyết cũng không sợ hắn, nhưng cũng không muốn trêu vào phiền toái, liền thành thật đáp ứng.

Dù sao cậu cũng sẽ không giống nguyên chủ, mất não đi tìm đường chết.

“Đem phương thức liên hệ của cậu cho tôi." Tạ Chiếu Châu dùng giọng điệu lãnh đạm nói, “Có việc thì cùng tôi thương lượng trước.”

Sau đó không đợi Ninh Thời Tuyết mở miệng, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Ninh Thời Tuyết: “…”

Mình chọc anh ta lúc nào rồi?

Ninh Thời Tuyết không thể hiểu được, nhưng cũng không quá để ý, cúi đầu thêm Tạ Chiếu Châu làm bạn tốt.

Bọn họ quả thật là tình phu thê plastic, kết hôn hơn một tháng rồi vẫn chưa thêm WeChat của nhau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play