Nguyễn Thanh sững người khi nghe rõ lời người đàn ông nói, nụ cười trên mặt cậu thoáng chững lại. Cậu hít sâu một hơi, cố giữ vẻ biết ơn rồi nhẹ nhàng mở lời: “Anh nói đúng, tôi rất cảm kích vì anh đã giúp đỡ. Khi tôi thoát khỏi tình huống này, nhất định sẽ đền ơn anh bằng một khoản hậu hĩnh.”
Giọng của Nguyễn Thanh vẫn là giọng nữ, nhưng cái vẻ quyến rũ lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là một âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng, không hề để lộ sơ hở nào dù đám người kiểm tra đã rời đi.
“Xem ra em vẫn chưa hiểu.” Người đàn ông ngồi tựa vào giường, cười nhạt rồi lắc đầu, ánh mắt thoáng chút khiêu khích và buông thả.
Hắn có dáng vẻ điển trai, sống mũi thẳng tắp, những đường nét sắc sảo như được tạc từ đá. Ngay cả khi cười, hắn vẫn toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Thấy “cô gái” trước mặt im lặng, hắn tiếp tục chậm rãi nói: “Cố Chiếu Tây không phải người dễ đụng vào. Bây giờ, toàn bộ quán bar Phong Nhã đã bị phong tỏa, em nghĩ mình có thể tự thoát ra được sao?”
“Nếu em thông minh hơn một chút, bỏ ra một cái giá nhỏ nhoi, có lẽ sẽ có người tốt bụng giúp em thoát khỏi đây.” Ánh mắt hắn tự do lướt khắp người Nguyễn Thanh, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tinh tế của cậu, nở nụ cười đầy ẩn ý. “Em nghĩ sao?”
Nếu là người khác, hành vi và biểu cảm đó hẳn sẽ khiến họ trông đê tiện và tục tĩu, nhưng khi hắn làm thì lại mang vẻ bề trên của một vị tổng tài kiêu ngạo, khiến người ta khó cưỡng lại sự dụ dỗ ngọt ngào.
Nguyễn Thanh vẫn im lặng, như thể đang lưỡng lự trong lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play