Ôn Lễ nghe thấy Kỷ Ngôn nhắc đến nốt ruồi, ánh mắt liền tối lại, bởi anh cũng biết trên người cậu thiếu niên thực sự có một vết như vậy.
Nói là nốt ruồi, nhưng nó giống một hoa văn hơn.
Ôn Lễ nhìn vào đôi mắt yếu đuối và van nài của thiếu niên, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng, anh đưa tay lau giọt nước mắt sắp rơi nơi khóe mắt cậu. “Tôi tin A Thanh không phải loại người như thế.”
Anh nhẹ nhàng an ủi cậu thiếu niên, “Vả lại, A Thanh là con trai, không mặc áo cũng đâu có sao, chuyện này không thể nói lên điều gì cả.”
Sự bất an và sợ hãi của cậu thiếu niên dường như đã được xoa dịu bởi sự dịu dàng ấy, cậu ngượng ngùng mím môi, dựa vào Ôn Lễ, trong đôi mắt ngập tràn niềm vui và tình yêu.
Tình yêu của thiếu niên thật chân thành và rực rỡ. Rõ ràng là có ba người ở đây, nhưng trong mắt cậu dường như chỉ nhìn thấy mỗi Ôn Lễ, như thể Ôn Lễ chính là cả thế giới của cậu.
Ôn Lễ cũng dịu dàng xoa đầu cậu thiếu niên, tạo nên một khung cảnh ấm áp và tươi đẹp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT