Vừa nhận ra trạng thái của Dương Thiên Hạo, toàn thân Nguyễn Thanh lập tức cứng đờ, cậu muốn lùi lại nhưng hiện tại, đang ngồi trên sofa, cậu chẳng còn đường thoát.
Dương Thiên Hạo bê đĩa thức ăn, từ từ tiến về phía bàn ăn, ngoảnh đầu lại và nở một nụ cười méo mó với Nguyễn Thanh: “A… Thanh… ăn cơm… thôi.”
Dương Thiên Hạo nói chuyện một cách khó khăn, từng chữ như bị gượng ép, lưỡi cứng ngắc như không linh hoạt.
Nguyễn Thanh chẳng muốn lại gần, nhưng cậu biết rằng giờ đây mình không còn ở trong hiện thực. Có lẽ… nơi này chỉ có cậu và Dương Thiên Hạo. Cậu không có đường chạy trốn, cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Đối đầu với quái vật chắc chắn chỉ khiến cậu thất bại, cậu phải tìm cách rời khỏi đây đã.
Nguyễn Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, gồng mình ngồi xuống ghế đối diện bàn ăn. Dương Thiên Hạo làm như thường lệ, lần lượt bày các món ăn lên bàn, nhưng từng động tác của anh ta cứng đờ, giống như chưa quen với cơ thể của mình, và dường như không nhận thức được vẻ kinh dị của bản thân.
Nguyễn Thanh chỉ đành giả vờ không nhận ra điều bất thường, cúi mặt nhìn xuống bàn ăn. Thức ăn trông có vẻ bình thường, nhưng dường như quá nhiều ớt đỏ, mỗi món đều mang một màu đỏ kỳ quái. Trông rất cay, và cũng chẳng mấy hấp dẫn.
Ánh mắt Nguyễn Thanh ngưng lại. Lúc nãy cậu có mua ớt đâu nhỉ? Hơn nữa, trong nhà Chu Thanh có ớt đỏ sao? Dường như… không có…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT