Kiều Thanh Viễn đi vào bếp, muốn hỗ trợ Lâm Việt Nhiên, đáng tiếc vừa mới đi vào đã bị đuổi ra ngoài.

Lâm Việt Nhiên vẫn cong người bận rộn, không nhìn Kiều Thanh Viễn, tùy ý cho hắn một công việc, "Chậu hoa của anh có phải bị thiếu nước không? Em qua xem đi. "

Kiều Thanh Viễn lên tiếng, gốc hoa lan kia nở rất tốt, cũng không giống như thiếu nước.

Kiều Thanh Viễn ý thức được, Lâm Việt Nhiên rõ ràng đang chê mình vướng víu. Lúc trước hắn nghĩ không sai, nửa năm nay Lâm Việt Nhiên đang dần xa lánh mình.

Hắn cũng không phải nghĩ không ra, chỉ là không thể thông suốt. Sự xa lánh của Lâm Việt Nhiên là nửa năm nay mới bắt đầu, vậy nửa năm trước đã xảy ra chuyện gì?

Kiều Thanh Viễn vô thức chạm vào lá lan điếu, vừa hồi tưởng, trong đầu đột nhiên nhảy ra bóng dáng đối tác của Lâm Việt Nhiên.

Cao lớn, anh tuấn, trầm ổn, quan trọng hơn, người kia lớn tuổi hơn Lâm Việt Nhiên, có thể chỉ điểm cho Lâm Việt Nhiên trong công việc và chăm sóc trong cuộc sống. Hắn biết họ chỉ là những người bạn tốt.

Nhưng cùng là Alpha, Kiều Thanh Viễn tự nhiên cũng có thể nhìn ra người kia có ý với Lâm Việt Nhiên. Nhưng Lâm Việt Nhiên hợp tác cùng người nọ hơn hai năm, vì sao từ nửa năm nay mới bắt đầu xa lánh mình?

Lâu ngày sinh tình? Lý do duy nhất Kiều Thanh Viễn có thể nghĩ đến, cũng là lý do duy nhất có thể an ủi mình, chính là Lâm Việt Nhiên gần đây mới bắt đầu có tình cảm với người kia.

Trong lòng Kiều Thanh Viễn nghẹn ngào, mình đã học theo bộ dáng người kia trở nên ít nói trầm tĩnh, xem ra là công phu của mình còn chưa đủ, còn chưa làm cho Lâm Việt Nhiên nảy sinh tình cảm với hắn.

Kiều Thanh Viễn đột nhiên có cảm giác nguy cơ, lúc trước hắn còn tưởng rằng mình nắm chắc phần thắng, cảm thấy những thứ từ trên trời rơi xuống cũng không thắng nổi trúc mã là hắn, còn muốn từ từ mưu tính. Nhưng hiện tại xem, hắn đã quá mức lạc quan.

"Tiểu Viễn, ra rửa tay đi." Lâm Việt Nhiên bưng khay đi ra, hai chén mì trứng cà chua, còn có một đĩa dưa chuột dầm, "Xem cái gì vậy? Những chiếc lá đó sắp bị nắm rụng hết rồi."

Kiều Thanh Viễn hoàn hồn, rốt cục buông chiếc lá đáng thương ra.

Hắn và Lâm Việt Nhiên ngồi đối diện nhau, Kiều Thanh Viễn ăn mì canh nóng hổi, biết mình không thể ngồi chờ chết nữa, hắn muốn tìm cách, ràng buộc Lâm Việt Nhiên với mình.

Kiều Thanh Viễn vừa ăn mì vừa nhìn trộm Lâm Việt Nhiên, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, hắn nhất định phải ở cùng một chỗ với Lâm Việt Nhiên trước người kia.

Lâm Việt Nhiên không chú ý tới việc hắn nhìn trộm, trong đầu đều là bộ dáng Kiều Thanh Viễn chờ ở trước cửa nhà mình mà anh nhìn thấy khi vừa ra khỏi thang máy.

"Vừa mới ở cửa, em nói chúc mừng anh." Lâm Việt Nhiên hỏi hắn, "Làm sao em biết anh đã giành được giải thưởng? Em xem livestream à? "

Kiều Thanh Viễn không giấu anh, "Xem một chút, vừa lúc thấy anh lên sân khấu nhận giải. "

Hắn không muốn nói cho Lâm Việt Nhiên biết mình chưa ăn cơm tối đã tới đây, cũng không muốn nói cho Lâm Việt Nhiên livestream đối với mình không có gì hấp dẫn, chỉ là bởi vì Lâm Việt Nhiên hắn mới xem.

Kiều Thanh Viễn tạm thời không muốn kinh động Lâm Việt Nhiên, không muốn để anh biết tâm tư của mình. Vạn nhất đối phương bắt đầu kéo khoảng cách không kéo gần, lại đem người dọa sợ mà trốn đi, hắn biết phải làm sao?

Lâm Việt Nhiên cũng không hoài nghi lời nói của hắn, hiện tại trong đầu anh đều là chuyện Kiều Thanh Viễn muốn ở lại. Vừa nghĩ đến tối nay anh và Kiều Thanh Viễn ngủ dưới cùng một mái hiên, sáng mai lại là người đầu tiên nhìn thấy nhau. Chỉ riêng loại tưởng tượng này đã khiến Lâm Việt Nhiên vừa vui mừng vừa khẩn trương.

Lâm Việt Nhiên có chút không thở nổi, mặt anh hình như bắt đầu nóng lên.

"Phòng khách đã không quét tước một thời gian, anh qua dọn dẹp cho em trước. "

Kiều Thanh Viễn nhìn bóng lưng Lâm Việt Nhiên xuất thần, chẳng lẽ hiện tại cùng nhau ngồi xuống ăn cơm cũng không thể chịu được sao? Lâm Việt Nhiên thật sự muốn xa lánh hắn triệt để như vậy sao?

Kiều Thanh Viễn nhất thời không còn khẩu vị, nhưng hắn lại nghĩ đến đây là mì Lâm Việt Nhiên tự tay làm, không nỡ lãng phí.

"Hô..." Rốt cục có thể tạm thời thoát ly khỏi bầu không khí ngượng ngùng với Kiều Thanh Viễn, Lâm Việt Nhiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Anh tìm trong tủ quần áo lấy tấm ga trải giường sạch sẽ, sau khi trải ra, liền ngồi ở cuối giường tỉ mỉ nhìn căn phòng.

Mặc dù căn phòng này đã không có người ở trong một thời gian dài, nhưng mỗi ngày robot quét sàn nhà sẽ đến để làm sạch. Mỗi cuối tuần Lâm Việt Nhiên cũng lau tủ bàn một lần.

Rèm cửa sổ mới thay tháng trước, cùng rèm cửa phòng anh là cùng một loại, chỉ là những thứ nhỏ xinh này đều đủ để Lâm Việt Nhiên vui mừng vạn phần.

Lâm Việt Nhiên ngây người trong phòng thật lâu mới đi ra ngoài, lúc anh đến phòng khách, Kiều Thanh Viễn đã rửa sạch bát đũa.

"Anh ơi, đồ vệ sinh cá nhân của em..."

"Vẫn ở chỗ cũ." Lâm Việt Nhiên nói: "Quần áo em để lại đây cũng cất trong tủ. "

Kiều Thanh Viễn cười, "Vậy em đi lấy quần áo trước. "

Lâm Việt Nhiên bị nụ cười của Kiều Thanh Viễn làm cho ngây người, hắn đã lâu không cười trước mặt anh.

Kiều Thanh Viễn từ trong tủ tìm được bộ quần áo gia đình xếp chồng lên nhau, trên đó có mùi nước giặt giống như trên quần áo Lâm Việt Nhiên. Hắn cúi đầu ngửi ngửi, buồn cười một tiếng.

Kiều Thanh Viễn cầm quần áo đi ra, vừa lúc gặp Lâm Việt Nhiên bưng hai ly sứ đi ra.

"Vừa ăn cơm xong, không nên tắm rửa ngay lập tức." Lâm Việt Nhiên đưa cho hắn một ly trà chanh, nói: "Bên trong bỏ thêm mật ong, không chua. "

Lúc Kiều Thanh Viễn nhận lấy, đụng phải ngón tay Lâm Việt Nhiên, hắn cúi đầu che giấu sự nhảy nhót của mình, "Cám ơn anh. " "Anh ơi, anh thật chu đáo!"

Lâm Việt Nhiên nói: "Anh trai chăm sóc em trai không phải là điều hiển nhiên sao? Cũng không cần khách sáo với anh như vậy. "

Anh cho rằng Kiều Thanh đang thăm dò mình, chẳng lẽ vừa rồi phản ứng của anh bị bại lộ? Lâm Việt Nhiên ở trong lòng suy nghĩ lại, vừa rồi mình lại đỏ mặt sao? Kiều Thanh Viễn không phải là đã nhìn ra cái gì rồi?

Lâm Việt Nhiên lặng lẽ quan sát phản ứng của Kiều Thanh Viễn, đối phương cầm ly chậm rãi uống trà, giống như không có gì khác thường.

Lâm Việt Nhiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm phỏng đoán đại khái là thời kỳ phản nghịch muộn của Kiều Thanh, cho nên không thích nói chuyện. Bất quá cho dù như vậy, dù Kiều Thanh Viễn không thích nói chuyện cũng vẫn là Alpha đẹp trai nhất.

"Ngày mai em bắt đầu thi, chờ thi xong, em lại mời anh ăn cơm được không? "Kiều Thanh Viễn nói: "Lúc trước em mới lên mạng học mấy món ăn, muốn anh là người đầu tiên nếm thử được không? "

Tay Lâm Việt Nhiên cầm ly dừng lại, trong lòng anh kinh ngạc, Kiều Thanh Viễn đâu cũng tốt, cho dù ở trù nghệ cũng không tinh thông, lúc trước cũng hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này. Tại sao hắn đột nhiên lại học nấu ăn? Chẳng lẽ là có người mình thích, muốn làm cho đối phương ăn sao?

Lâm Việt Nhiên đè xuống nghi hoặc trong lòng, trên mặt còn có bộ dáng vân đạm phong khinh, cười hỏi: "Như thế nào, lấy anh trai em làm chuột bạch à? "

Kiều Thanh Viễn vừa thấy có hi vọng, liền xuất ra đòn sát thủ, cùng Lâm Việt Nhiên làm nũng thừa thắng xông lên, nhưng hắn thời khắc khắc ghi nhớ mình không thể sụp đổ hình tượng, cho nên giờ phút này cũng chỉ đơn giản là "Ừ" một tiếng.

Chính hắn cũng cảm thấy lạnh lùng, vì thế lại thêm một câu, "Anh ơi, nể mặt em một chút đi mà. "

Không ai có thể từ chối lời mời của những người mà họ yêu thầm.

Cho dù đối phương không thật sự muốn xuống bếp vì mình, Lâm Việt Nhiên vẫn không ngăn cản được sự hấp dẫn ngắn ngủi này.

Mặc dù anh có ý thức giữ khoảng cách với Kiều Thanh Viễn, nhưng cũng không phải muốn cùng Kiều Thanh Viễn biến thành người xa lạ. Lâm Việt Nhiên chỉ bức bách mình lui về khoảng cách bình thường, hiện giờ hơi thấy hiệu quả, như vậy bữa cơm này liền không cần cự tuyệt.

Lúc trước bọn họ như hình với bóng, nhưng bây giờ lại bởi vì một bữa cơm trong lòng mà cân nhắc đủ điều. Lâm Việt Nhiên trong lòng chua xót, cũng càng thêm khổ não, mình là một Omega không thể tự chủ khống chế pheromone, sao lại hết lần này tới lần khác lại thích Alpha ưu tú như vậy?

"Vậy anh sẽ chờ. "

Lâm Việt Nhiên không cự tuyệt lời mời của mình, Kiều Thanh Viễn quả thực nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.

Ngày hôm sau, Kiều Thanh Viễn rời giường sửa sang lại mình rồi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, hắn biết Lâm Việt Nhiên thích ngủ nướng, cho nên tranh giành thời gian nấu sữa xong đi tới phòng Lâm Việt Nhiên.

Rèm cửa sổ nặng nề kéo kín, Kiều Thanh Viễn đi tới, nhẹ giọng gọi anh, "Anh ơi, rời giường nào. Sữa có thêm đường, uống khi còn nóng được không? "

Tối hôm qua Lâm Việt Nhiên quá hao tâm tốn sức, đại não lại hưng phấn, rất lâu mới đi vào giấc ngủ, giờ phút này đặc biệt không muốn dậy. Anh vùi vào chăn, trùm chăn kín đầu, ồm ồm nói: "Anh còn muốn ngủ thêm một chút." "

Kiều Thanh Viễn cũng không miễn cưỡng, hắn nhìn ra gần đây Lâm Việt Nhiên lại gầy đi, nhất định là công việc cũng rất vất vả.

"Vậy em ăn trước, lát nữa em phải đi trước, hôm nay chín giờ còn có bài thi. "

Vừa nghe đến kỳ thi, Lâm Việt Nhiên từ trong chăn chui ra, cố gắng lấy lại tinh thần, khoát tay áo với Kiều Thanh Viễn, lại nắm chặt nắm đấm, "Cố lên, em là người giỏi nhất. "

Lúc anh nói lời này ánh mắt còn chưa hoàn toàn mở ra, mệt mỏi đến mơ mơ màng màng, khiến Kiều Thanh Viễn trong lòng thầm kêu đáng yêu.

Hắn muốn đưa tay xoa xoa tóc Lâm Việt Nhiên, còn muốn nhéo nhéo mặt anh, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.

Kiều Thanh Viễn nói: "Nhớ ước định của chúng ta, hẹn gặp lại vài ngày sau. "

Cho đến khi Kiều Thanh Viễn rời đi, Lâm Việt Nhiên cũng không ngủ nữa, anh bị câu nói này trêu chọc đến mức một chút buồn ngủ cũng không có.

- ----------

Tui đăng lên rồi mới beta lại nên có vấn đề hay lỗi gì mng cmt để tui sửa nhoo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play