Anh Lưu ở đầu bên kia điện thoại ngập ngừng nói: “…….Kiều Thanh Viễn?”
Lâm Việt Nhiên nhận lấy điện thoại, “Anh Lưu, lát nữa em sẽ gọi lại cho anh.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Kiều Thanh Viễn hiển nhiên không ngạc nhiên trước phản ứng của Lâm Việt Nhiên, nhưng hắn vẫn hỏi: “Tại sao?”
Lâm Việt Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh không muốn chuyện này liên lụy đến em. Em không phải người trong vòng, không nên bị ảnh hưởng bởi những ồn ào này. Em vẫn còn học đại học, khuôn viên trường là một nơi yên bình, nếu như không phải vì anh, em cũng sẽ không bị làm phiền bởi những điều này.”
Kiều Thanh Viễn cười bất lực: “Em là người kéo anh vào cuộc hôn nhân này, nhưng cuối cùng anh lại nói không liên quan gì đến em?”
Lâm Việt Nhiên nói: “Em vẫn còn trẻ, đừng để bị chuyện này ảnh hưởng, anh không muốn sau này khi nhắc đến em, bọn họ sẽ gắn em với danh là đương sự trong tư liệu đen của Lâm Việt Nhiên.”
“Anh vẫn đối xử với em như một đứa trẻ sao?” Kiều Thanh Viễn đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, “Em là người lớn, em có suy nghĩ, phán đoán của riêng mình, em có quyền tự do làm những gì em muốn.”
“Em không chỉ là hàng xóm của anh từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, mà còn là Alpha của anh, một bạn đời hôn nhân được pháp luật công nhận, chúng ta là người thân, và chúng ta là người yêu có mối quan hệ thân thiết nhất.”
Kiều Thanh Viễn hỏi: “Hay là anh vẫn phải nói rõ ràng với em như vậy, cho dù chúng ta có kết hôn thì với anh em vẫn chỉ là người ngoài?”
Lâm Việt Nhiên biết những gì mình nói vừa rồi là sai, nhưng đây là lần đầu tiên anh bắt gặp Kiều Thanh Viễn mạnh mẽ với mình như vậy, khoảnh khắc anh sững sờ khiến Kiều Thanh Viễn lầm tưởng rằng những gì hắn đoán là đúng.
Kiều Thanh Viễn đến gần Lâm Việt Nhiên, nắm tay anh muốn đẩy anh ra, khăng khăng: “Anh ơi, thế nhưng hết lần này đến lần khác em đều muốn xen vào.”
Hắn không thể chịu đựng được việc Lâm Việt Nhiên đẩy hắn ra, và hắn không thể chịu đựng được việc Lâm Việt Nhiên một mình đối mặt với những ác ý đó.
Mùi hương bạc hà lạnh lẽo dâng trào, pheromone vồ lấy Lâm Việt Nhiên theo ý chí của chủ nhân, nhưng khi sắp tiếp xúc với Lâm Việt Nhiên, lại tấn công và nhẹ nhàng quấn lấy.
Lâm Việt Nhiên là một Omega khiếm khuyết, mặc dù không thể cảm nhận được pheromone của Alpha, nhưng dường như cũng không hiểu sao anh lại ngửi thấy một hơi thở khác so với trước kia.
Loại khí tức này mạnh mẽ và dịu dàng, như thể đang khắc lên tên của Kiều Thanh Viễn.
“Có phải là pheromone của em không?” Lâm Việt Nhiên hỏi.
Kiều Thanh Viễn đột nhiên tỉnh táo lại, hắn nhanh chóng thu lại sóng gió trong lòng, có chút lo lắng nhìn Lâm Việt Nhiên.
Hắn đột nhiên không dám động vào anh.
Hắn chưa bao giờ muốn giết chết bản thân như bây giờ.
Lâm Việt Nhiên có thể cảm nhận được sự bất an của hắn, sau khi quen biết nhau nhiều năm như vậy, Lâm Việt Nhiên tự nhiên biết Kiều Thanh Viễn đang lo lắng cái gì.
Nếu là trước kia, Lâm Việt Nhiên nhất định sẽ bình tĩnh nhẹ nhàng nói với Kiều Thanh Viễn rằng không sao cả, anh không vì chuyện này mà tức giận hay tổn thương.
Nhưng bây giờ, họ đã lập một hợp đồng hôn nhân, có mảnh giấy kia chứng minh. Lâm Việt Nhiên có một loại tâm tư riêng, anh có chút ti tiện mà nghĩ, thích bắt đầu bằng đau khổ, anh muốn làm cho Kiều Thanh Viễn cảm thấy có lỗi với chính mình.
“Tiểu Viễn.” Lâm Việt Nhiên khóe mắt rưng rưng, khóe mắt đỏ ửng, “Vừa rồi em tức giận sao?”
Kiều Thanh Viễn vội vàng lắc đầu: “Anh ơi, em không cố ý, em xin lỗi, trong người anh có gì không thoải mái không?”
Lâm Việt Nhiên dường như không nghe thấy lời nói của hắn, chớp chớp mắt, nước mắt lăn xuống, rơi trên tay Kiều Thanh Viễn đang muốn chạm vào Lâm Việt Nhiên.
Những giọt nước mắt như chảy thẳng vào trái tim Kiều Thanh Viễn, hắn thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Việt Nhiên.
“Hóa ra em thực sự đang giận anh.” Lâm Việt Nhiên vô cùng buồn bã, “Nhưng mà, anh cũng muốn bảo vệ em, giống như em muốn gánh vác với anh vậy. Anh hiểu suy nghĩ của em, nhưng anh không đành lòng để em phải chịu đựng ủy khuất vì anh.”
Lâm Việt Nhiên dường như bị đả kích rất lớn, “Thật xin lỗi, không biết vừa rồi có phải là pheromone của em hay không, anh không thể đáp ứng và an ủi em như những Omega khác, anh không thể giao hòa với pheromone của em, và anh không thể thả pheromone an ủi em khi em không vui.”
“Những thứ tưởng như bình thường với người khác nhưng với anh như có áp lực ngàn cân, nó là áp lực như núi thái sơn mà anh vĩnh viễn không thể thay đổi.”
Nước mắt của Lâm Việt Nhiên giống như những hạt châu đứt dây. Anh bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn khó tả không cho người khác bước vào.
Anh nói: “Giống như vừa rồi, anh chỉ có thể cảm giác được tâm lí của em phát sinh biến hóa, anh mơ hồ có thể ngửi thấy một chút khác biệt, nhưng sự khác biệt đó đối với anh mà nói giống như bố thí.”
Kiều Thanh Viễn đứng sang một bên, nghe câu hỏi cuối cùng của Lâm Việt Nhiên: “Em có hối hận không? Anh vô dụng như vậy, anh không chỉ khiến em gặp rắc rối, mà anh còn là một Omega tàn tật.”
Lâm Việt Nhiên nhìn thẳng vào mắt Kiều Thanh Viễn, như thể nếu Kiều Thanh Viễn không trả lời, rào cản này vĩnh viễn sẽ không thể vượt qua. Nhưng ngay lúc Kiều Thanh Viễn chuẩn bị trả lời, Lâm Việt Nhiên quay đầu đi, “Quên đi, anh hiểu rồi.”
“Không, anh không hiểu!” Kiều Thanh Viễn ôm Lâm Việt Nhiên vào lòng, tim đập quá nhanh, hắn giải thích không mạch lạc: “Không, không phải như thế này. Em không ghét anh, em không hối hận, em muốn gánh vác với anh, em muốn anh xem em như một người đàn ông có thể sánh vai với anh chiến đấu!”
“Em muốn anh nhớ rằng, em là Alpha của anh, em thuộc về anh và em có thể làm bất cứ điều gì cho anh. Đừng đẩy em ra, đừng phớt lờ em, đừng khóc, trái tim em đau, anh ơi, em không muốn anh khóc. ”
Giọng Kiều Thanh Viễn run rẩy, vừa xoa lưng Lâm Việt Nhiên an ủi, vừa hôn lên tai và má Lâm Việt Nhiên, “Đừng khóc, đừng khóc.”
Hắn hôn lên nước mắt của Lâm Việt Nhiên, đau khổ nuốt xuống.
Lâm Việt Nhiên hỏi: “Thật sao?” ”
Giọng anh thận trọng, với sự mong đợi và không chắc chắn, “Nhưng nếu em giúp anh, em sẽ hoàn toàn bị ràng buộc với tên của anh. Nhưng anh có thể cho bạn những gì? Anh thậm chí chỉ là một Omega không trọn vẹn.”
Lòng bàn tay Kiều Thanh Viễn nóng rực, hắn siết chặt eo Lâm Việt Nhiên, “Anh ơi, đừng trêu chọc em.”
Lâm Việt Nhiên sửng sốt, “Cái gì?”
Kiều Thanh Viễn cười thật sâu: “Vậy em sẽ dùng hành động thực tế nói cho anh biết, em không ghét bỏ thân phận Omega của anh, không ghét tính cách, thân thể của anh.”
Em yêu tất cả.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Lâm Việt Nhiên không ngờ lần đầu tiên giữa hai người lại đến đột ngột như vậy, anh thậm chí còn không có bất kỳ chuẩn bị nào đã bị Kiều Thanh Viễn hôn lên môi.
Nụ hôn dữ dội và độc đoán, như sói nhỏ háo hức nhuộm từng tấc con mồi bằng mùi của chính nó.
Lâm Việt Nhiên mệt mỏi đến mức không còn lòng dạ tiếp tục khóc, anh thật sự là khóc quá thảm thiết.
Anh chưa bao giờ biết Kiều Thanh Viễn lại có thể dữ như vậy.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, đã là hai giờ chiều, Lâm Việt Nhiên từ trong chăn bông quay đầu lại, phát hiện gối của Kiều Thanh Viễn đã được đặt trên giường rồi.
Chủ nhân chiếc gối đẩy cửa vào, mang theo một ly nước chanh pha mật ong, nhiệt độ nước thích hợp, “Anh, uống một chút làm ấm giọng.”