Trước đó Lâm Việt Nhiên đã nhờ Lưu ca nói chuyện với tổ chương trình, bởi vậy người quay phim cố ý tránh mặt Kiều Thanh Viễn, chỉ để lại bóng dáng tuấn lãng chân dài từ xa.
Lâm Việt Nhiên không vội vàng ăn sáng, ngược lại tìm một cái bình cắm hoa cẩm tú cầu.
Phía sau cửa huyền quan treo các giỏ hoa lan, lúc tổ tiết mục vừa vào cửa cũng không để ý, hiện tại nhìn Lâm Việt Nhiên đang cẩn thận chăm sóc bình hoa cẩm tú cầu, liền không ngừng tò mò.
Thật sự bề ngoài của hai người này, nhìn cũng không giống người nhà.
Nhưng trạng thái cùng ánh mắt hai người khi nói chuyện, người sáng suốt đều nhìn ra được, bọn họ là thích nhau.
“Vị này là…” Cameraman hỏi anh
。
Lâm Việt Nhiên nghiêng đầu, “Alpha của tôi.”
Không đợi tổ chương trình hỏi thêm vài câu, Lâm Việt Nhiên liền chặn ống kính, kéo Kiều Thanh Viễn đi rửa tay chuẩn bị ăn sáng.
Hai người trên bàn cơm cũng không giao lưu nhiều, cũng không có tình cảm nồng đậm như tổ tiết mục dự đoán, nhìn giống như là hai người xa lạ đang ngồi ăn cơm trên bàn.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Việt Nhiên liền xách ba lô chuẩn bị đến phòng làm việc.
“Em đưa anh đi.” Kiều Thanh Viễn lên tiếng, ngăn cản bước chân Lâm Việt Nhiên.
Lâm Việt Nhiên kinh ngạc, anh vốn lo lắng Kiều Thanh Viễn không thoải mái trước ống kính, liền để lại không gian trong nhà cho Kiều Thanh Viễn, dự định tự mình đi xe của tổ tiết mục đến phòng làm việc.
Kiều Thanh Viễn sờ sờ gáy Lâm Việt Nhiên, lại lặp lại một lần nữa, “Em đưa anh đi.”
Một dòng điện theo sau gáy nhanh chóng lan tràn đến tứ chi, kích thích cả người Lâm Việt Nhiên tê dại trong chớp mắt.
Anh đột nhiên phát hiện, Kiều Thanh Viễn cũng không ngại tiếp xúc thân thể với mình, gần gũi với mình trước ống kính, đây có lẽ là một cơ hội rất tốt để kéo gần hơn mối quan hệ giữa hai người.
Lâm Việt Nhiên mím môi cười, ánh mắt cong cong, buông ba lô xuống nhào vào lòng Kiều Thanh Viễn.
“Tốt như vậy sao?” Lâm Việt Nhiên ôm chặt eo Kiều Thanh Viễn, ngửa đầu nhìn Kiều Thanh Viễn, “Anh rất vui.”
Kiều Thanh Viễn hỏi anh, “Thật sao?”
Lâm Việt Nhiên gật gật đầu, “Em không tin sao?”
Kiều Thanh Viễn ôm lấy Lâm Việt Nhiên, thấp giọng nói: “Em tin.”
Hắn vốn tưởng rằng Lâm Việt Nhiên không cự tuyệt đề nghị chủ động đưa anh đi làm của mình là vì ngại đang ở trước ống kính, nhưng phản ứng của Lâm Việt Nhiên thoạt nhìn lại thật sự vui vẻ.
Kiều Thanh Viễn nhịn không được thăm dò, cũng nhận được đáp án mình muốn nghe.
Còn điều gì có thể kéo gần một mối quan hệ tốt hơn là nắm tay nhau?
Đặc biệt là trước ống kính, ham muốn chiếm hữu của con người không phân biệt giới tính, không phân biệt tuổi tác, tiếp xúc cơ thể dưới ánh nhìn của người khác càng dễ dàng kích thích cảm giác ỷ lại giữa những người yêu nhau.
Kiều Thanh Viễn nghĩ, thật sự là cơ hội tốt trời cho.
Kiều Thanh Viễn lái xe đưa Lâm Việt Nhiên đến phòng làm việc, Lưu ca đã dặn dò trước với mọi người trong phòng làm việc, bởi vậy những người khác nhìn thấy tổ chương trình đi theo cũng không có nhiều phản ứng, đều bảo trì tác phong làm việc bình tĩnh của mình.
Lâm Việt Nhiên cũng không dẫn tổ tiết mục đi tham quan bố trí của văn phòng, sau khi đi vào phòng làm việc của mình liền chuẩn bị bắt đầu công việc.
Bất quá trước đó, Lâm Việt Nhiên lại cố ý lấy một hộp cơm từ trong ba lô ra đặt ở trước mặt Kiều Thanh Viễn, “Nước dâu tây anh mới làm, có đá đó.”
Kiều Thanh Viễn giữ chặt cổ tay Lâm Việt Nhiên, nắn nắn hai cái mới buông ra, “Dạ.”
Lâm Việt Nhiên ở phòng làm việc cả ngày, Kiều Thanh Viễn cũng ở lại phòng làm việc cả ngày.
Buổi tối hai người lái xe về nhà, Kiều Thanh Viễn xuống bếp chuẩn bị cơm tối.
Lâm Việt Nhiên thay xong quần áo ở nhà, nửa nằm trên sô pha, hôm nay anh ập trung vào việc sáng tác âm nhạc, sau đó lại cùng đồng nghiệp chuẩn bị cho chương trình âm nhạc đặc biệt hàng năm vào mùa xuân, lúc này đột nhiên rút ra khỏi trạng thái chuyên chú cao độ, cả người đều có chút mệt mỏi.
Kiều Thanh Viễn trước khi vào phòng bếp cố ý nhìn Lâm Việt Nhiên, cẩn thận đắp chăn mỏng cho anh mới tiếp tục bận rộn, sợ đánh thức người có giấc ngủ nông.
Lâm Việt Nhiên ngủ không say, anh tự nhiên cảm giác được động tác Kiều Thanh Viễn đắp chăn cho mình, cũng cảm nhận được Kiều Thanh Viễn cố ý thả nhẹ hô hấp.
Lâm Việt Nhiên ôm chăn xoay người, mặt hướng về phía sofa, yên lặng cong khóe môi.
Ngày hôm sau, buổi sáng Lâm Việt Nhiên vẫn đến phòng làm việc như trước, sau khi hoàn thành phương án cho chương trình âm nhạc đặc biệt hàng năm vào mùa xuân, liền cầm máy tính của mình trở về nhà.
Anh vẫn thích ở nhà với Kiều Thanh Viễn hơn.
Trong nhà Lâm Việt Nhiên có một căn phòng chuyên dùng để sáng tác nhạc, bên trong có đầy đủ thiết bị phục vụ cho công việc sáng tác, nhiều lúc linh cảm đột nhiên dâng lên, Lâm Việt Nhiên trực tiếp lê dép vào phòng sáng tác làm tổ, ngày đêm đảo lộn cũng là chuyện thường. Lúc trước có đôi khi Kiều Thanh Viễn tới, sẽ trực tiếp nhét người vào chăn, không cho phản kháng.
“Tiểu Viễn.” Lâm Việt Nhiên cười bắt chuyện với hắn, “Muốn vào sao?”
Kiều Thanh Viễn lắc đầu, cầm máy tính đi vào phòng ngủ, “Em phải tổ chức một cuộc họp trước.”
Trong lòng Lâm Việt Nhiên có chút mất mát, nhưng cũng không muốn Kiều Thanh Viễn để lộ sự riêng tư ở trước ống kính, cho nên cũng không hỏi thêm.
Đợi đến khi hoàn thành việc sáng tác cho phần thi tiếp theo, Lâm Việt Nhiên mới nhớ tới mình mấy tiếng đồng hồ không uống nước, lúc này mới cảm thấy khát.
Cả buổi chiều ngâm mình trong phòng làm việc ở nhà sáng tác, cổ họng có chút khô.
Lâm Việt Nhiên đứng dậy duỗi lưng, tự hỏi mình trước tiên có nên gửi tin nhắn cho Kiều Thanh Viễn hỏi hắn họp xong chưa, vẫn là trực tiếp đẩy cửa ra ngoài giả vờ đi ngang qua, cùng Kiều Thanh Viễn ở một nhà tình cờ gặp nhau.
Suy nghĩ Thiên Mã Hành Không* dần dần chạy lệch, trong đầu Lâm Việt Nhiên đã đi tới tình tiết mình chân trái vấp phải chân phải ngã vào trong ngực Kiều Thanh Viễn một nụ hôn ngoài ý muốn thì thấy Kiều Thanh Viễn bưng một ly nước mật ong đẩy cửa tiến vào.
*Raw 天马行空 (thành ngữ): hiểu ngắn gọn là mạnh mẽ, không bị gò bó.
“Làm dịu cổ họng.” Kiều Thanh Viễn hỏi anh, “Có mệt không?”
Lâm Việt Nhiên lắc đầu, “Vẫn ổn.”
“Vai có chút đau.” Lâm Việt Nhiên nhẹ giọng nói: “Anh muốn xoa xoa bả vai.”
Kiều Thanh Viễn nhìn quanh bốn phía, trong này dường như không có chỗ thích hợp để xoa bóp, một lúc lâu sau nói: “Ra phòng khách nào, em xoa xoa cho anh.”
Tổ tiết mục vốn tưởng rằng chờ Lâm Việt Nhiên “bế quan” đi ra quay một chút rồi xong việc, không nghĩ tới cả buổi chiều không thấy bóng người, Alpha của Lâm Việt Nhiên đi vào phòng bếp nấu nấu pha pha một lát liền bưng ra ly nước mật ong rồi vào phòng làm việc, sau đó hai người nói chuyện lặng lẽ một lát rồi lại cùng nhau đi ra.
Lâm Việt Nhiên nhắm mắt xếp bằng ngồi trên sô pha, Kiều Thanh Viễn một chân nửa quỳ trên sô pha, chân kia đứng thẳng, liền ở tư thế này xoa bóp bả vai cho Lâm Việt Nhiên.
Thủ pháp này cũng không biết có phải chuyên môn học qua hay không, dù sao tổ tiết mục cũng bị thao tác thành thục này hù dọa.
Trong ống kính, omega xinh đẹp buồn ngủ, thoải mái nhắm mắt lại, vẻ mặt thoải mái. Alpha phía sau cõng ánh sáng, ánh mắt dịu dàng xoa xoa bả vai cho người ta, bàn tay từ vai cổ chuyển đến cánh tay, cả người che chở Lâm Việt Nhiên, giống như một bàn tay là có thể đem người ôm vào trong ngực.
“Ngày mai diễn ra thi đấu” Lâm Việt Nhiên không mở mắt, chỉ nhẹ giọng nói một câu này.
Kiều Thanh Viễn hỏi anh, “Khẩn trương sao?”
Lâm Việt Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Không có.”
Kiều Thanh Viễn nói: “Không ai hiểu bài hát của anh hơn anh, cũng không ai thích hợp để thể hiện nó hơn anh.”
“Hãy cứ thả lỏng tận hưởng sân khấu”, hắn nói.
Lâm Việt Nhiên hỏi hắn, “Em có đi cùng anh không?”
Bàn tay Kiều Thanh Viễn chuyển đến bên cổ Lâm Việt Nhiên, theo lực đạo xoa xoa sau tai, “Sao có thể không chứ.”
Lâm Việt Nhiên cúi đầu cười, không nói nhiều nữa.