Chương 02:

Như Tình cùng Như Ý sắc mặt tái nhợt, thân thể kém chút đứng không vững.

Một chiêu của Dư Tiểu Đào muốn thông qua các nàng đến nói cho Đoạn Trường Uyên chớ dùng thủ đoạn, nàng không ngu ngốc. Nhìn hai tên tỳ nữ lảo đảo ra bên ngoài, Dư Tiểu Đào nghĩ thầm trang chủ hẳn là xuất hiện! Nàng ngồi ở trên giường chờ đợi, trên bàn nến đỏ cũng lẳng lặng đốt, ánh nến đem thân ảnh của nàng chiếu vào trên tường, lộ ra bất lực và cô đơn.

Dư Tiểu Đào từ từ nhắm hai mắt, ngưng thần cảnh giác, nàng mặc dù mất võ công, nhưng tìm thức vẫn còn.

Hai ngày nữa chính là mười lăm trăng tròn, nàng nhất định phải cùng Đoạn Trường Uyên quan hệ, nếu không độc tính phát tán nàng nhất định sẽ chết.

Nàng nhìn như yếu đuối, thế nhưng trái tim rất kiên cường. 

Trước khi quyết định làm chuyện gì, nàng sẽ suy nghĩ rất nhiều lần. Suy nghĩ thấu đáo làm bằng mọi giá, dũng cảm tiến tới quyết định tìm Đoạn Trường Uyên giải độc, uy hiếp cũng tốt, lợi dụng cũng được, trả giá bằng trinh tiết nàng cũng không ngại.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hẳn là của nam nhân kia, bước chân trầm ổn làm tim nàng đập loạn không khỏi khẩn trương.

Cửa bị đẩy ra, theo tiếng bước chân, bên trong phòng rèm châu bị nhấc lên, thân hình cao lớn xuất hiện, đứng ở nơi đó nhìn nàng một lúc, nàng nâng mắt cùng tầm mắt của đối phương chạm nhau.

Ban đêm hắn càng thêm thần bí, hắn chỉ đứng ở đó liền phát ra khí tức bức người bao phủ lấy nàng.

Trên người nàng hỷ phục đã thay, mặc y phục rộng rãi, mà hắn cũng không có mặc hỷ phục, không ngoài dự đoán trong phòng chỉ một loại khẩn trương. Đoạn Trường Uyên ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, trên mặt hiện rõ câm hận.

Hắn không nói, nàng cũng không nói, bốn mắt trừng nhau.

Nam nhân khí thế bất phàm nam nhân tốt nha! Trừng người thôi cũng khiến nữ nhân đỏ mặt, nàng âm thầm may mắn trên mặt có mạn che mặt.

Một lúc lâu, Đoạn Trường Uyên chậm rãi tiến lên, trầm giọng mở miệng.

“Ta đã nạp ngươi làm thiếp, giải dược đâu?”

Nàng hít sâu một hơi trấn định bản thân.

"Qua đêm nay, ta tự sẽ dâng lên giải dược.”

Ý tứ chính là . . Ách. . . Muốn giải dược, cùng nàng động phòng.

Quả nhiên, khuôn mặt tuấn mĩ nháy mắt xuất hiện gân xanh, không khí xung quanh lạnh băng, ánh mắt giết người kia nhìn chằm chằm làm nàng tê da đầu.

Đã đến nước này bảo nàng lùi bước là không thể nào, nàng chột dạ mà cúi thấp đầu, đỏ mặt đến mang tai.

Nàng biết nam nhân này tức giận, nhưng nàng không còn biện pháp? Trên người nàng trúng độc chỉ có thể dựa vào hắn giải độc.

Nàng biết thời khắc này Đoạn Trường Uyên rất hận nàng, bởi vì lúc trước nàng cũng bị Diêm Cửu bức bách, nàng cũng hận như thế.

Đột nhiên trong phòng tối sầm lại, là Đoạn Trường Uyên dùng một chưởng dập tắt ánh nến, trong phòng thoáng chốc lâm vào tâm tối, cũng làm cho Dư Tiểu Đào hoảng loạn.

Trước mắt một màn tối tâm Đoạn Trường Uyên cách nàng không đến nửa bước, đột nhiên hắn tiến tới khí tức bức bách.

Duỗi bàn tay, không chút nào thương hương tiếc ngọc cở y phục của nàng một cách thô lỗ làm nàng giật mình.

“Ừm!”

Trong bóng tối, nam nhân bị kim châm đâm vào, bị đau phẫn nộ nói: “Ngươi làm cái gì?”

"Ta dùng độc châm đâm ngươi." Nàng thành thật đáp.

“Cái gì! Ngươi vậy mà dùng độc?”

Nàng bận gấp gáp trốn vào góc giường, giữ vững tỉnh táo cảnh cáo hắn."Bởi vì trừ Đoạn Trường Uyên, ta sẽ không cùng nam nhân khác động phòng."

Lời này nói ra, không còn âm thanh nào nữa, hiển nhiên là ngây người.

Một trận trầm mặc qua đi, ánh nến đột nhiên được thắp lên, chiếu sáng trong phòng ba người.

Dư Tiểu Đào trừng mắt trong phòng đột nhiên lòi ra một nam nhân, hắn quỳ trên mặt đất, hiển nhiên độc nàng châm vào một mặt đau khổ.

Nàng giận, bởi vì không nghĩ tới mình cũng lâm vào hoàn cảnh này.

Đoạn Trường Uyên tìm nam nhân này thay hắn động phòng với nàng, nếu không phải nàng cực kì thông minh, tối nay liền vô cớ làm lợi người khác.

Loại thay mận đổi đào này nàng trước kia cũng làm qua. Có một lần, nàng được con của Tri huyện thái gia muốn tìm cơ hội chiếm hữu nàng, thế là nàng tìm đến Mẫu Đơn nổi tiếng trong kinh thành dùng xuân dược.

Đêm đó Dư Tiểu Đào tìm đến Mẫu Đơn đổi phòng, kết quả thúc đẩy một lương duyên tốt.

Nàng còn nhớ rõ nàng ta muốn lang quân mà con của tri huyện lại chưa có thê tử, vì chuyện đó cả thành đều vui, ăn mừng ba ngày, nàng cũng thật cao hứng làm một việc có ý nghĩa.

Nhưng mà thay mận đổi đào này kém chút nữa xảy ra trên người nàng, nàng không vui vẻ.

Nàng tức giận trừng mắt Đoạn Trường Uyên, hắn lừa gạt nàng, không có thủ tín, tuy nói binh bất yếm trá, nhưng nàng vẫn là phỉ nhổ hắn gian trá, mà nam nhân này trên mặt không có chút nào vẻ áy náy, ngược lại hừ lạnh một tiếng.

“Ta ngược lại là xem nhẹ ngươi, ngươi so với tưởng tượng của ta rất thông minh.”

Thua người không thua trận, đối mặt hắn lãnh ngạo, nàng đương nhiên phải biểu hiện ra cao thâm khó dò mới sẽ không yếu khí thế.

“Nói cũng thật dễ nghe, Đoàn trang chủ cũng không kém bao nhiêu, dùng kế thay mận đổi đào thật sự là cao minh, truyền ra ngoài, nhất định để người đời bội phục sát đất.”

Trong lúc nhất thời, sát khí nghiêm nghị, tràn ngập trong phòng.

Nàng không sợ hắn, bởi vì hắn còn cần ở nàng, mà trải qua chuyện này, nàng áy náy đột nhiên không có.

Nàng lấy trị bệnh ra uy hiếp hắn, vốn là đuối lý chột dạ là có, thế nhưng Đoạn Trường Uyên muốn đem trinh tiết của nàng để nam nhân khác chà đạp, nàng không còn cảm thấy có lỗi với hắn.

Trước kia hắn là một nam nhân hoàn mĩ làm nàng cảm thấy mình ở trước mặt hắn thấp kém hơn, thế nhưng phát hiện mặt xấu của hắn. Trong lúc vô tình Dư Tiểu Đào cảm thấy thất vọng, hiện tại chính là loại cảm giác này. 

Nàng bề ngoài xấu hắn nội tâm xấu, thật tốt, hai người hòa nhau.

Nàng bây giờ căn bản không cần kiêng kỵ hắn có cao hứng hay không, hắn không để ý trinh tiết của nàng, nàng cũng không cần cho hắn mặt mũi, hai người trừng nhau, ánh mắt nàng long lanh sáng trong chiếu rọi ánh nến, giật giật rực rỡ bức người.

Đoạn Trường Uyên trong mắt lóe lên kinh diễm, ngoài ý muốn phát hiện, che khuất khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt trong rất đẹp.

Hai mắt linh động sáng như tuyết, hắn không khỏi tinh tế dò xét, còn nhớ kỹ lúc mới gặp nàng, hắn ngồi trên cao tại đại sảnh, cùng nàng có một khoảng cách, cho nên tuyệt không chú ý mắt của nàng, chỉ cảm thấy nàng tham lam đáng ghét, hắn cảm thấy đối phương xấu xí vô cùng.

Chẳng qua hắn cũng khẽ giật mình, lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng.

Dư Tiểu Đào ráng chống đỡ, không bị hắn trừng cho choáng váng, người ta đêm động phòng là thâm tình chậm rãi, bọn họ lại dùng ánh mắt giết chết đối phương.

“Xuống dưới.”

Đoạn Trường Uyên mệnh lệnh người đang quỳ trên mặt đất đang trúng độc, thời điểm hắn mệnh lệnh ánh mắt không có dời, lại còn trừng mắt nàng.

Nghe được mệnh lệnh, hắn lảo đảo chật vật đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hai người ánh mắt lại phân cao thấp trong chốc lát, nàng nhìn thấy hắn khóe môi cong lên cười lạnh, nàng cảnh giác nhíu mày.

Đoạn Trường Uyên động thủ cởi thắt lưng, nhìn động tác này, hô hấp của nàng cũng bắt đầu bất ổn, trong lòng đập bịch bịch.

Không nên bắt đầu như thế, dưới tình huống này nàng bây giờ không có tâm tư cùng hắn động phòng, nàng có một loại trực giác rất mãnh liệt, nam nhân này sẽ tra tấn nàng.

Một cỗ sợ hãi xuất hiện trong lòng, nàng e sợ, rất muốn chạy trốn một thanh âm khác lại cảnh cáo nàng, thời gian của nàng không còn nhiều.

Sớm muộn sự tình này sẽ xảy ra, không bằng thừa dịp hiện tại tranh thủ thời gian lo liệu, miễn cho đêm dài lắm mộng, nhưng nhìn hắn bây giờ lại làm cho nàng hoảng sợ.

Hắn cố ý ở trước mặt nàng cởi áo nới dây lưng, còn lộ ra cười lạnh, hắn muốn để nàng sợ hãi.

Nàng sợ hãi, mặc dù lá gan không nhỏ, đêm đầu tiên đối với nữ nhân rất quan trọng, giao phó cho người nam nhân yêu thương.

Bây giờ nàng lại cảm thấy giống như ra pháp trường, không khỏi run rẩy, mặt ngoài nàng ráng chống đỡ.

Đoạn Trường Uyên quần dài theo đai lưng buông lỏng, trượt xuống, nhưng hắn nửa người trên còn mặc quần áo trong, tuyệt không cởi, vừa vặn che lại nửa người dưới dù không nhìn thấy, nàng khẩn trương đến quên hô hấp, sau đó hắn bước nhanh đến phía trước, xé rách y phục nàng.

Động tác rất nhanh, nàng cả kinh hô ngăn cản.

“Không muốn ~~”

“Ngươi không phải muốn động phòng sao? Ta cho.”

Trong mắt của hắn không có nụ cười, chỉ có băng lãnh, khóe môi độ cong trào phúng, mang theo một loại ngoan tuyệt tàn khốc.

Dư Tiểu Đào vừa kinh vừa sợ, hắn thô lỗ như thế làm cho nàng khó xử, nàng không chịu đi vào khuôn khổ, khước từ hai tay bị hắn một tay kiềm chế, nửa người dưới cũng bị hắn dùng đùi áp chế.

“Đoạn Trường Uyên, ngươi dám!”

“Nghĩ đối ta hạ độc, cũng phải nhìn ngươi có bản lãnh này hay không, trừ phi ngươi không muốn động phòng, ta có thể dừng lại. Nếu ngươi cự tuyệt, thuốc giải nhất định phải đưa ra, nếu ngươi không làm theo ta sẽ không tha cho ngươi, ngươi muốn ta dừng lại sao?”

Nàng động tác cứng đờ, dưới khăn che mặt sắc mặt đã trở nên trắng bệch, duy chỉ có cặp mắt kinh ngạc kia nhìn hắn chằm chằm, có do dự, e ngại, hận ý, càng nhiều hơn chính là xấu hổ.

Hắn là cầm thú, không phải người tốt, cái gì quang minh lẫm liệt, người khiêm tốn, vĩ ngạn đại trượng phu, đều là giả.

Bộ ngực của nàng lộ ra bên ngoài, thở mà kịch liệt phập phồng, nàng cho là mình sẽ càng hoảng, Đoạn Trường Uyên lạnh lùng vô tình trong lòng nàng một cỗ kích thích không chịu thua làm nàng tỉnh táo lại.

Nàng nhắm mắt lại không nhìn hắn. Không nhìn, tâm liền không loạn, nàng chỉ cần ghi nhớ một việc, không còn mệnh, cái gì cũng không có.

Nàng đã đáp ứng cha mẹ, mặc kệ gặp khó khăn gì, đều sẽ sống thật tốt, cho nên nàng muốn tự cứu mình.

Nàng nhắm mắt Đoạn Trường Uyên động tác lại bắt đầu, quần áo trên người nàng thảm hại, tựa như tự tôn của nàng cũng bị hắn không lưu tình đập vỡ vụn.

Hắn lột sạch nàng, bản thân mình lại còn mặc quần áo trong.

Ánh nến chiếu rọi xuống, nàng như thế không có mặt mũi trước mặt nam nhân hở ngực, nhịn không được xúc động muốn đem nam nhân này đá văng ra cuối cùng nàng nhịn xuống.

Không có dạo đầu, không có ôn nhu lưu luyến, hắn trực tiếp hướng chỗ non mềm của nàng đâm tới.

Nàng nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng nhịn đau nhức! Quá đau.

Giải độc đây chỉ là giải độc thôi nàng không ngừng nói với mình, thuốc đắng dã tật.

Họ Đoàn kia không phải nam nhân, chỉ là thuốc giải của nàng, nàng coi như côn trùng cắn, khẽ cắn môi, liền đi qua.

Cố nén xấu hổ, hạ thân xé rách đau đớn, hô hấp khó khăn.

Một trận va chạm qua đi, nàng cảm thấy hạ thân đau đớn, hắn rút ra đâm vào lạnh lùng vô tình.

Hắn dùng thái độ nói cho nàng, đây không phải đêm động phòng, chẳng qua là một cuộc giao dịch thôi, tựa như nam nhân trong thanh lâu, mà nàng đối với hắn mà nói so với kỉ nữ thanh lâu cũng không bằng.

Hắn mặc quần áo vào, lúc rời đi liếc nhìn nàng một cái đều không có, thậm chí trong phòng ánh nến đều không có tắt, lặng lẽ coi thường nàng chật vật, đau đớn cùng không chịu nổi.

Sau khi hắn rời đi, Dư Tiểu Đào bắt lấy cột giường, suy yếu chống người dậy, sắc mặt tái nhợt, vừa rồi một trận để nàng thân thể không ngừng run rẩy.

Không ai tiến vào hầu hạ nàng, nàng cũng không muốn để người khác nhìn thấy mình chật vật như thế, nàng có thể tưởng tượng những người bên ngoài chế giễu nàng, chửi rủa nàng như thế nào.

Một giọt nước mắt im ắng chảy xuống, trong đêm yên tĩnh, nàng dùng chăn mền bao bọc mình, cưỡng chế thân thể khó chịu.

Như vậy có thể đả kích nàng, kia cũng quá coi thường nàng, bị người phỉ nhổ là vạn bất đắc dĩ, nếu như ngay cả chính mình cũng coi khinh mình, cũng quá không nên.

Hắn chiếm được thân thể nàng cũng chính nàng nguyện ý cho, nàng không cam lòng yếu thế lau đi nước mắt, không tưởng tượng mình đáng thương hối hận.

Đoạn Trường Uyên hai mươi hai tuổi, làm người cương nghị chính trực, nghĩa hiệp được người trên giang hồ coi trọng.

Chính nghĩa hiên ngang gì chứ Đoạn Trường Uyên thực chất bên trong chính là giảo hoạt mang thù tất báo.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Như Tình, Như Ý vén rèm, thấy các nàng chưa có sự cho phép tiến vào Dư Tiểu Đào giận.

“Ai cho phép các ngươi đến!”

“Chúng ta phụng mệnh trang chủ tới lấy giải dược.”

Dư Tiểu Đào lạnh lùng trừng mắt hai tên tỳ nữ, còn muốn mắng chửi người, nhưng lập tức ngẩn ngơ, bởi vì giờ khắc này nàng cảm thấy có một cỗ nóng khí tức chảy vào trong cơ thể, làm dịu cơ thể nàng.

Nàng âm thầm suy nghĩ, dù cho đã giải độc, thân thể vẫn suy nhược, cần một thời gian điều dưỡng vận hành thông huyệt vị dần dần khôi phục võ công, trong lúc đó dựa vào nơi này bảo hộ nàng.

Nhỏ không nhịn sẽ hư đại sự, nàng nghĩ thầm, chính mình cũng đã nhịn đến mức này rồi.

Cũng được, những người này không biết thân phận thật của nàng chỉ cần vượt qua nguy cơ, nàng liền rời đi. Chỉ là người xa lạ, đều không quan trọng, bất kể như thế nào, họ Đoàn đã thực hiện lời hứa, nàng cũng nên tuân thủ hứa hẹn.

Độc trong cơ thể đã giải hòa tan sự thù hận cùng lửa giận, ưu phiền cuối cùng dỡ xuống.

“Đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa.”

“Ngươi ~~”

“Tắm rửa xong, ta sẽ tự đưa giải dược.”

Như Tình, Như Ý mặc dù bất mãn, cần tới giải dược, tự nhiên không dám ngỗ nghịch nàng, liền đi thu xếp.

Tắm xong thật thoải mái một lần nữa thay đổi y phục sạch sẽ, Dư Tiểu Đào lại nói cho các nàng biết.

“Ngày mai, tới lấy viên thứ hai giải dược.”

Nàng nói kiểu này, hai tên tỳ nữ kinh ngạc trừng mắt nàng.

“Viên thứ hai? Có ý tứ gì?”

“Đừng nóng vội, các ngươi cũng kiểm tra qua đồ vật của ta, hẳn phải biết ta không có giấu giải dược không phải sao? Lúc trước đưa cho tiểu thư của các ngươi là viên thứ nhất, sáng sớm ngày mai, ta sẽ làm giải dược viên thứ hai, uống mười lần tiểu thư của các ngươi liền có thể trị hết bệnh ”

“Tại sao phải phân mười lần?”

“Tiểu thư nhiễm chứng bệnh lạ, một loại bệnh hiếm, độc đã khuếch tán toàn thân, nhất định phải chầm chậm giải, mười lăm mỗi tháng, tới lấy giải dược.”

Kỳ thật lúc trước Thanh Ngọc Sơn Trang chiêu cáo thiên hạ nói rõ triệu chứng của Đoạn Thanh Linh, nàng liền biết đại tiểu thư này là bị muỗi độc cắn, muỗi độc này sinh trưởng ở trong núi hình dạng đặc biệt lớn, cắn người tựa như kim đâm, cùng muỗi thường khác biệt.

Thấy các nàng trên mặt vẫn còn không cam lòng, nàng đương nhiên biết các nàng đang suy nghĩ gì lành lạnh nói ra: “Chuyển lời đến trang chủ các ngươi, phái thủ hạ tới lấy, không cần tự mình đến.”

Ý tứ rất rõ ràng, chính là nói, trang chủ không cần mỗi tháng cùng nàng quan hệ như hôm nay, dùng thân thể đến đổi thuốc.

Nàng cũng có thể trong vòng ba ngày chữa khỏi bệnh cho đại tiểu thư, chẳng qua để bảo đảm an toàn của mình, nàng cố ý kéo dài thời gian.

Đoạn Trường Uyên tất nhiên sẽ để cho nàng ở đây bình yên vô sự.

Nghe xong, hai tên tỳ nữ đều nhẹ nhàng thở ra.

Các nàng không gọi nàng phu nhân hoặc là di thái* (có nghĩa là tiểu thiếp), nàng tự nhiên cũng sẽ không gọi hắn là phu quân, đây hết thảy chỉ là giao dịch.

Các nàng vừa đi ra, nàng thổi ánh nến, trở lại trên giường, lục lọi lấy ra cao dược, thoa lên hạ thân, làm dịu cảm giác khó chịu, một bên nhẹ nhàng bôi bôi, còn thỉnh thoảng hít sâu, đau đớn kia thực sự khó mà hình dung, trong lòng lại đem Đoạn Trường Uyên mắng mấy trăm lần.

Thất thân liền thất thân đi! Về sau cũng không xuất giá, nàng hôm nay sở dĩ rơi xuống mức này, chỉ trách nàng kinh nghiệm giang hồ quá nhỏ bé, có thể trải qua một kiếp nạn nhờ cha mẹ trên trời phù hộ.

Nàng nằm ở trên giường, vốn cho rằng tối nay chính là khó ngủ, lại không nghĩ rằng, nàng một giấc ngủ tới sáng.

Sáng sớm sau khi tỉnh lại nàng cử động tứ chi, nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu vận khí.

Đang vận khí, nàng cảm giác được cơ thể trì trệ nay rất linh hoạt, cái này biểu thị độc dần dần có chuyển hóa.

Nàng mừng rỡ không thôi, bắt đầu từ hôm nay, nàng mỗi ngày trừ dùng bữa, không cho người ta tiến vào, đóng cửa lại ngồi xuống vận khí, đã thông các huyệt vị trên cơ thể.

Như nàng suy đoán, chỉ cần nàng không yêu cầu những người hầu của Thanh Ngọc Sơn Trang họ cũng sẽ không đến quấy rầy nàng.

Bọn họ càng không cần nàng nói chuyện, tránh việc phải hầu hạ nàng.

Có đôi khi đi theo tản bộ. Đi ra ngoài viện liền lập tức có người tới ngăn cản, giống như hiện tại.

“Cô nương xin dừng bước.”

Dư Tiểu Đào quay lại nhìn Như Ý phía sau, cười cười hỏi: “Tại sao?”

“Chỗ ấy là cấm địa, cô nương không thể đi vào.”

“Ờ? Cấm địa? Là địa phương nào?”

“Không thể trả lời.”

Không thể trả lời! Vẫn khinh thường nói chuyện với nàng. Dư Tiểu Đào chỉ vào những người kia, cố ý hỏi Như Ý.

“Nếu ta nhất định phải đi thì sao?”

"Vậy liền tha thứ cho Như Ý thất lễ." Nói rõ sẽ ngăn cản đến cùng.

“Tốt! Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi muốn làm sao ngăn cản ta. Coi như ta không phải là tiểu thiếp của trang chủ nhưng cũng là ân nhân của đại tiểu thư, các ngươi đối đãi ân nhân như vậy sao?”

Hai người ai cũng không nhường nhịn, đang muốn ầm ĩ, lại nghe một âm thanh khẽ quát.

“Như Ý, không được vô lễ!”

Tiếng nói của Đoàn Thanh Linh phát ra từ vườn hoa đi tới, Đoàn trang chủ thương yêu người muội muội này nhất.

"Thỉnh an Đại tiểu thư." Như Ý bước lên phía trước hướng đại tiểu thư làm lễ.

Phía sau Đoạn Thanh Linh còn có hai tên tỳ nữ.

Dư Tiểu Đào thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Thanh Linh, nàng an tĩnh lại muốn nhìn đại tiểu thư này có tính toán gì.

Đoạn Thanh Linh đánh giá nữ tử che mặt ngữ khí nhu hòa."Ngươi chính là Dư Tiểu Đào?"

"Đúng nha." Dư Tiểu Đào sảng khoái trả lời.

Đồng thời hai người nhìn dò xét lẫn nhau. Là một đại mĩ nhân mặc dù bởi vì lây nhiễm độc mà ốm yếu, nhưng vẫn không mất vẻ xinh đẹp.

Đoạn Trường Uyên vô cùng yêu thương muội muội này, không nỡ để nàng chịu một chút ủy khuất.

Đừng nói nam nhân, ngay cả nàng hai mắt cũng sáng lên không biết cá tính như thế nào.

Đoạn Thanh Linh nhìn nàng, trầm ngâm một lát mệnh lệnh những người khác.

“Các ngươi lui xuống trước đi.”

“Tiểu thư?”

“Không được nha!”

“Tuyệt đối không thể!”

Dư Tiểu Đào trong lòng cảm thấy buồn cười, hóa ra những người này sợ nàng ăn vị đại tiểu thư này sao!

Từng cái khẩn trương cũng khó trách, nàng là dùng thủ đoạn mới tiến vào, các nàng trong lòng suy nghĩ nàng là nữ nhân gian trá.

Đoạn Thanh Linh hơi vặn mi tâm, nghiêm mặt.

“Ta có lời muốn cùng nàng ấy nói riêng, các ngươi lui ra!”

Tỳ nữ nhìn nhau, lúc này mới không cam lòng lui ra, trước khi đi nhìn chòng chọc Dư Tiểu Đào, phảng phất đang cảnh cáo nàng, nếu dám gây bất lợi cho đại tiểu thư liền lột da của nàng.

Dư Tiểu Đào không cảm thấy kinh ngạc, những người này đến bây giờ chỉ coi nàng là nữ nhân không biết xấu hổ. Đoạn Trường Uyên rất được lòng người khắp thiên hạ tại nàng mà bị ô nhục.

Đoạn Thanh Linh lại lần nữa đem ánh mắt rơi vào trên mặt của Dư Tiểu Đào tinh tế dò xét đối phương, mở miệng nói.

“Nghe nói ngươi dùng mạng che mặt che khuất mặt, là bởi vì tướng mạo."

Dư Tiểu Đào nghe cười một tiếng, Đại tiểu thư này dùng từ còn rất khách khí.

 "Đúng nha, dùng mạng che mặt che khuất khuôn mặt xấu, miễn cho hù đến mọi người." Nàng trực tiếp trả lời, không hề để tâm nói mình rất xấu.

Trên thực tế, nàng không thể không che khuất mặt, bởi vì khuôn mặt của nàng, sẽ theo giải độc trên người mà chậm rãi biến hóa, cuối cùng khôi phục hình dáng cũ, nàng cũng không muốn bị những người này nhìn thấy hình dáng thật của nàng.

Đoạn Thanh Linh không ngờ được nàng đáp thẳng thắn như vậy, dường như không hề để tâm mình xấu, lời nói bên trong, có một cỗ thẳng thắn, để nàng càng thêm tinh tế dò xét.

“Ngươi có một đôi mắt đẹp.”

“Da tạ đại tiểu thư ca ngợi.”

Dư Tiểu Đào chỉ thay đổi khuôn mặt, đôi mắt vẫn rất xinh đẹp, đến sơn trang khuôn mặt xấu xí, tất cả mọi người xem nhẹ nàng có một đôi con mắt xinh đẹp, mà Đoạn Thanh Linh lần đầu nhìn thấy nàng che khuôn mặt chỉ chừa hai mắt lại chú ý như vậy. 

“Nghe nói bởi vì giải dược của ngươi, ta mới được giải độc, cái mạng của ta là ngươi cứu.”

Dư Tiểu Đào nghe nàng nói, chỉ là cười cười không trả lời, không có phủ nhận, chính là ngầm thừa nhận.

Đoạn Thanh Linh sờ lấy một bên cánh hoa, nói với nàng: “Ta rất cảm kích ngươi đã cứu ta, thế nhưng là ngươi không nên dùng cái này uy hiếp đại ca ta nạp ngươi làm thiếp."

Dư Tiểu Đào trong lòng hiểu rõ.

"Đúng nha! Thủ đoạn này của ta chính xác ám muội." Thấy đại tiểu thư mặt lộ vẻ kinh ngạc, nàng rồi nói tiếp: “Chẳng qua thiên hạ chuyện gì cũng có thể xảy ra, trang chủ nạp ta, lại có thể cứu một mạng tiểu thư, giao dịch này không thiệt thòi.”

Đoạn Thanh Linh nghe nhẹ nhàng lắc đầu, trong giọng nói có tiếc nuối.

“Ngươi không nên uy hiếp đại ca ta, hắn cuộc đời hận nhất sự tình này, chính là bị người uy hiếp, ngươi cũng đã biết, lúc trước nếu ngươi không cầu hồi báo, dâng lên giải dược, đại ca liền sẽ xem ngươi là ân nhân, trên dưới đều xem ngươi là khách quý, ngươi sẽ được Thanh Ngọc Sơn Trang tôn trọng cả đời, đại ca đều sẽ bảo hộ ngươi hẳn là liều chết bảo vệ.”

Dư Tiểu Đào lại lắc đầu.

"Ta đây liền không hiểu, hắn hiểu được có ơn tất báo, ta không cầu hắn lấy cái chết, chẳng qua là. . ." Chẳng qua là lấy thân báo đáp, nhưng nàng vẫn là đổi giọng. “Chẳng qua là cầu hắn thu ta làm tiểu thiếp, làm sao liền không chiếm được thiện đãi của người trong sơn trang? Đãi ngộ cũng kém nhiều lắm.”

“Cái kia khác biệt, ngươi dâng lên giải dược, nhưng không cầu hồi báo, đây là ân, đại ca tất nhiên khắc ghi trong lòng, thế nhưng là ngươi lấy thuốc uy hiếp, đây là bức bách, hắn kiêng kỵ nhất chính là bị người khác uy hiếp, ngươi làm hắn tức giận.”

 "Ờ. . ." Dư Tiểu Đào bỗng nhiên tỉnh ngộ “Hóa ra là trình tự tính sai.”

Nàng thầm kêu mới là lạ, nếu như lúc trước mình trước tiên đem giải dược đưa lên, sau đó té xỉu trước mặt Đoạn Trường Uyên, để hắn phát hiện mình trúng dâm độc. Vì báo ân, hắn liền thật nguyện ý cùng nàng quan hệ.

Nàng không tin, đừng quên, nàng hiện tại phi thường xấu, từ khi bị Diêm Cửu ám toán về sau, nàng cũng không tin nam nhân, thà rằng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bức ép Đoạn Trường Uyên cùng nàng sinh hoạt vợ chồng, liên quan đến sinh mệnh, nàng không thể thất bại.

Huống chi thời gian của nàng có hạn, nhất định phải trước đêm trăng tròn giải độc, cũng không rảnh bận tâm lòng của hắn.

“Đây chính là nguyên nhân đại ca đối với ngươi lạnh lùng, nếu không phải hắn thích, hắn tuyệt sẽ không thỏa hiệp, mà ngươi ở đây cũng sẽ sống không tốt.”

“Đại tiểu thư khuyên ta?”

“Ta nói những lời này, ngươi có lẽ sẽ trách ta, nhưng bất luận như thế nào, ngươi luôn có ân với ta, ta không đành lòng nhìn ngươi mai một tại nơi này, nên ta vẫn muốn nói với ngươi.”

Dư Tiểu Đào trừng mắt nhìn, nhìn qua Đoạn Thanh Linh thản nhiên cùng mang theo ánh mắt đồng tình nàng cười.

“Chuyện của ta không cần ngươi khuyên, yên tâm ta sẽ không bạc đãi mình, ta có tính toán của ta, đại ca ngươi không thích ta là sự thật, hắn muốn lấy thê hoặc là nạp bao nhiêu thiếp cũng không liên quan đến ta, cũng sẽ không bắt buộc hắn thích ta.”

Đoạn Thanh Linh kinh ngạc nhìn nàng, nàng có chút xem không hiểu nữ tử này.

Dùng mạng che mặt lộ ra một đôi mắt, rạng rỡ lóe sáng, trong veo như nước, ánh mắt là sẽ không gạt người, Đoạn Thanh Linh có trực giác, nữ nhân này cũng không yêu nàng đại ca, bởi vì ở trên người nàng không cảm giác được bất kỳ ủy khuất gì hoặc ai oán, thật chẳng lẽ như người khác nói nữ nhân này là vì danh lợi mà đến.

Nhưng nếu là vì danh lợi, vì sao không yêu cầu làm trang chủ phu nhân, mà chỉ cầu một cái vị thiếp.

Đoạn Thanh Linh phát hiện mình cũng không chán ghét Dư Tiểu Đào, thậm chí cảm thấy Dư Tiểu Đào có chút đặc biệt, mang một ít thần bí.

Nàng đến vốn định khuyên Dư Tiểu Đào hết hi vọng, nhưng bây giờ đối phương căn bản đối đại ca không sở cầu ngược lại đem lòng hiếu kỳ.

Không có kết quả, nàng nói đến thế thôi, dẫn nhóm người rời đi.

Sau khi Đoạn Thanh Linh rời đi, Dư Tiểu Đào lại đi dạo trong chốc lát, liền trở về phòng tiếp tục vụng trộm đả thông kinh mạch luyện công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play