Tiểu Thúy còn đang cổ vũ nó: "Thế tử tuổi
còn nhỏ, mà mưu kế quả là hơn người."
Tôn Cảnh hài lòng, nói nha hoàn của ta còn hiểu chuyện hơn ta.
Ta không nói gì, trực tiếp bỏ đi.
Kết quả buổi chiều, ta đã thấy Tôn Cảnh bảo Tiểu Thúy đội quả lê trên đầu để nó làm bia ngắm luyện tập b.ắ.n cung.
Tiểu Thúy sợ hãi khóc lóc không ngừng: "Di nương, cứu mạng!"
Ta dừng lại xem một chút rồi nói: "Ngươi tốt nhất đừng động, thế tử mới có thể b.ắ.n trúng."
Tiểu Thúy không thể tin được nhìn ta.
Tôn Cảnh kéo căng cung, một mũi tên b.ắ.n ra ngoài.
Tiểu Thúy đối diện thét lên một tiếng thảm thiết.
Sắc mặt Tiểu Thúy trắng bệch.
May mà b.ắ.n trúng.
Tiểu Thúy xụi lơ trên mặt đất.
Nó quay đầu nhìn ta.
Ta vỗ tay nói: "Giỏi lắm."
Nó đắc ý cười lạnh: "Coi như ngươi biết điều."
Ta thầm nghĩ liên quan gì đến ta.
Nếu hỏi thì ta cũng thấy việc này khá thú vị.
Ta quyết định ở lại xem náo nhiệt, vừa cắn hạt dưa vừalạnh lùng nhìn nó lại đi lấy một quả mơ nhỏ hơn để lên đầu Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy sợ tới mức gần như ngất đi: "Di nương..."
Tôn Cảnh kéo kéo cung: "Biết ta vì sao xử trí tiện tỳ này không? Bởi vì ả không biết điều, dám cả gan bò lên giường phụ thân ta."
Ta hiểu ra một việc lớn: "Khó trách bảo ta đi đấu với phu nhân."
Sắc mặt Tiểu Thúy trắng bệch.
Ngày hôm đó Tiểu Thúy không bị thương, nhưng bị kinh hãi cực độ.
Tôn Cảnh vừa đi nàng liền thái độ nói với ta: "Coi như ta nhìn lầm ngươi rồi, các ngươi chỉ là dung mạo giống nhau thôi, tâm địa ngươi căn bản không bằng nàng ấy một nửa!"
Ta bật cười: "Ta vốn dĩ không phải là Nguyễn phu nhân mà."
Ta thật muốn hỏi?
Tôn Bân coi ta là thế thân cũng coi như xong.
Nàng là một nha hoàn, cũng coi ta là thế thân sao?
Hay là nói, nàng vẫn luôn ảo tưởng Nguyễn thị còn ở đó, là cảm thấy có thể mượn chút ánh sáng của Nguyễn thị?
Tiểu Thúy rất tức giận, nàng ta nói năng lỗ mãng với ta, nói sớm muộn gì Tôn Bân cũng sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của ta, ta sớm muộn gì cũng thất sủng, đừng có mơ tưởng mượn danh nghĩa Nguyễn phu nhân nhà nàng ta hưởng thụ sự sủng ái của Tôn Bân và vinh hoa phú quý.
Ta lại một bên cắn hạt dưa một bên hỏi nàng ta: "Nguyễn phu nhân người rất tốt phải không?"
Tiểu Thúy nói đương nhiên: "Nguyễn phu nhân là nữ tử tốt nhất trên đời này, ngươi ngay cả một sợi tóc của người cũng không bằng!"
Ta gật gật đầu: "Người tốt, kết cục lại không tốt."
Tiểu Thúy bị câu nói này làm nghẹn lời.
Vốn tưởng rằng nàng ta sẽ đi đến trước mặt Tôn Bân cáo trạng, giống như nàng ta đã nói.
Nhưng nàng ta không làm vậy.
Đại khái là bởi vì nàng ta rất rõ ràng, nếu như không có ta, kẻ thế thân này, thì địa vị của nàng ta trong phủ cũng chẳng tốt hơn chút nào.
Con người, thật thú vị.
Lúc vào đông, Hoắc thị đổ bệnh.
Ban đầu chỉ là nhiễm chút phong hàn, về sau bệnh nặng đến mức nằm liệt giường.
Ở nhà cũng chẳng có ai thương xót, nàng vẫn như cũ mỗi ngày vất vả việc nhà.
Ai ngờ ngày sinh thần Hoắc hoàng hậu, nàng vào cung chúc thọ, vậy mà lại ngất xỉu trước mặt mọi người.
Hoàng hậu ngoài mặt không nói gì, nhưng đã tỏ rõ sự bất mãn với Bình Viễn Hầu phủ rồi.
Thái y, nữ quan trong cung, tới lui không ngớt trong phủ.
Tôn Bân cũng tốt, Tôn Cảnh cũng vậy, đều không dám phóng túng nữa.
Một người đóng vai phu quân ân cần, một người đóng vai đứa con hiếu thuận.
Tôn Bân dặn dò ta: "Gần đây phải vất vả ngươi rồi, ít đi lại trong sân.
Chờ trong cung trận gió này qua đi, ta lại đến cảm tạ ngươi."
Ta đến nhà hắn làm di nương, cũng phải có đức hạnh của một di nương.
Vì thế ta lập tức ôn nhu khuyên hắn: "Hầu gia đừng quá lo lắng, bản thân cũng đừng quá mệt mỏi."
Hắn cười lạnh một tiếng: "Ta lo lắng cái gì chứ, nàng ta đều là giả vờ.".