Giang Phong tắm rửa xong đi ra đắp một miếng mặt nạ, cô lười đi lại nên sai bảo Thiệu tiên sinh giúp cô lấy điện thoại.
“Ở trong túi đặt trên bàn ấy.”
Thiệu Dịch Chi lục lọi, không chỉ tìm thấy điện thoại, còn lấy ra hai quyển sách nhỏ, “Cái này là gì vậy?” Trang bìa màu sắc sặc sỡ, giống như mấy kiểu sách sắc tình 5 tệ hai cuốn bán đầy trên đường phố.
Giang Phong có chút ngơ ngác, Tống Tiêu nhét hai quyển sách kia vào túi của cô khi nào vậy?
“Anh đừng xem!”
Thiệu Dịch Chi mắt điếc tai ngơ, tiện tay lật ra, lật trúng ngay “mục ngoại tình”.
Thiệu tiên sinh đưa trang đó đến trước mặt cô, “Mấy thứ tinh linh tào lao gì đây?”
Giang Phong nhanh chóng liếc mắt nhìn nội dung, may mắn mặt nạ đã che kín gương mặt thẹn đỏ của cô.
Cô lắc đầu, giả vờ bình tĩnh: “Em không biết, em chưa xem qua.”
“Vậy là, chuẩn bị xem?”
“Làm sao có thể? Đây là…quét mã follow tài khoản cộng đồng bên đường được tặng miễn phí đấy, lấy về có thể kê chân bàn.”
Thiệu Dịch Chi bật cười gõ nhẹ vào đầu nhỏ của cô, “Kê chân bàn, may cho em nghĩ ra được.”
…Đây xem như nhắm mắt cho qua?
Còn chưa đợi Giang Phong thở phào nhẹ nhõm, Thiệu Dịch Chi đã lột mặt nạ của cô xuống, quyết tâm thu hết biểu cảm trên gương mặt của cô vào đáy mắt.
Anh nhún vai, hờ hững nói: “Người trưởng thành đọc sách cấm là chuyện rất bình thường, không cần phải ngại. Buổi chiều em đến tìm anh có phải muốn thực hành địa điểm mới tư thế mới.”
Cô vội vã phủ nhận: “Không phải không phải…?”
“Vậy…muốn nói gì với anh?” Anh mơ hồ đoán được mục đích cô đến tìm mình, nhưng vẫn muốn chính tai nghe cô nói một lần, những lời chưa từng nói ra.
Giang Phong nhướng mày, hóa ra đang đợi cô bộc bạch.
Cô kiêu ngạo đáp trả: “Không nói cho anh biết.”
Lời tỏ tình đương nhiên chỉ có khi đó mới có can đảm nói ra, qua thời điểm đó rồi chỉ cảm thấy xấu hổ, nghĩ cũng không dám nghĩ. Huống chi, trước đó anh đã từ chối cô nhiều lần như vậy, lần này cũng phải cho cô hưởng chút hời mới được chứ.
Giang Phong ngoảnh đầu đi, nhấn mạnh: “Không nói cho anh biết đâu. Hứ.”
“Em làm phản phải không?”
Áo ngủ tơ tằm bay xuống nền nhà, thứ bao bọc thân thể của cô chính là thân thể của anh.
Ngón tay thô sần của người đàn ông mân mê đầu v* của người phụ nữ, trêu chọc đủ kiểu. Một viên ngọc trai khác trốn trong khu rừng đen tối cũng không thoát khỏi số phận bị giày vò thỏa thích, cô trốn trái trốn phải, nhưng luôn bị chú sói hung ác cắn trúng chỗ bí hiểm.
Hàm răng của chú sói hung ác nhẹ nhàng gặm nhấm hạt đậu nhỏ thẹn thùng, nghiền mài nó khiến nó dần dần sưng tấy lên.
“Hức…” Cô theo bản năng muốn khép hai chân thật chặt, nhưng bị cánh tay mạnh mẽ của anh kiềm cố, buộc phải mở ra, khiến hạt đậu yếu ớt cưỡng hành nghênh chiến.
Tuy nhiên sau vài phút nhẹ nhàng liếm mút, cô bại trận ngay, “Ư hức…dừng, dừng một chút…”
Anh nghe thế lập tức ác ý gặm nhấm thêm một hồi khiến cô run lẩy bẩy, suýt nữa thì phun nước ra.
Thiệu Dịch Chi áp sát bên tai cô, khàn giọng hỏi: “Có nói không?”
Cô quật cường lắc đầu, mếu máo bất mãn nói: “Anh lại ăn hiếp em huhu….”
Thiệu Dịch Chi hoàn toàn không bị lay động trước sự làm nũng của cô, tiếp tục ngoảnh đầu giày vò vùng đất mềm yếu kia, nghe giữa răng môi của cô phát ra vài tiếng rên rỉ đứt quãng, trái tim anh rung lên, thử thăm dò đến cúc huyệt ở phía sau.
“Ưm ưm…ah, á? Anh, anh đang làm gì đó? Ahhhhh anh mau ra ngoài, hức…”
Cảm giác đau đớn kỳ lạ dọa cô không dám động đậy, cô nghĩ: Nếu lần này anh tiếp tục ép hỏi, cô tuyệt đối sẽ không cứng miệng, anh muốn nghe gì cô sẽ nói, tất cả tâm tư thầm kín lần lượt nói hết cho anh nghe. Nhưng lần này, anh không hỏi nữa, một lòng một dạ chơi đùa huyệt nhỏ mềm yếu. Ngón tay thon dài của anh càng vào càng sâu, cắm rút òm ọp òm ọp.
Cuối cùng cô phát hiện ra điều không đúng, “Anh, anh định làm thật à?”
Thiệu Dịch Chi nhíu mày hỏi: “Anh nói anh làm giả đâu?”
Lần này cô triệt để nhận thua, “Ai da, em sai rồi, em nói được chưa? Phía sau không được, không được không được, thật sự không được…”
Anh dùng một ngón tay quệt qua miệng hoa huy*t, mật dịch dính đầy ngón tay, anh lại tùy ý cọ xát vùng chính giữa hai đùi cô, “Không thoải mái sao? Vậy tại sao còn chảy nhiều nước thế?” Nói xong không đợi cô biện minh, anh tăng tốc thúc đẩy quá trình mở rộng sân sau, một ngón biến thành hai ngón, hai ngón biến thành ba ngón.
Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh chơi đùa ở phía sau, nhưng phía trước lại càng lúc càng trống rỗng…
Anh tiếp tục kích thích lỗ hậu e thẹn, thỉnh thoảng an ủi miệng hoa huy*t, thỉnh thoảng mân mê hạt đậu nhỏ, nhất quyết không định thật sự lấp đầy cô, chỉ một mực trêu đùa, cuối cùng khiến cô không nhịn nổi nữa mở miệng đòi yêu: “Phía trước cũng muốn…Thiệu tiên sinh, anh thương em đi mà…”
Thiệu Dịch Chi bật cười: “Vậy…”
Cô lập tức gật đầu đồng ý: “Nói hết cho anh! Nói hết toàn bộ cho anh!” Cô không thể chờ đợi bèn bắt lấy cổ tay của anh, dời đến chính giữa hoa huy*t, “Cắm vào có được không?”
Anh cười tà nói: “Như vậy là đủ rồi?”
“Có thứ càng to càng thô hơn thì quá tốt…”
Cuối cùng anh cũng thỏa mãn những gì cô muốn, dùng toàn bộ sức lực thỏa mãn ham muốn cấp bách của cô ngay lúc này, động tác đa dạng cũng trở thành thú vui phục vụ cho cô.
Dáng vẻ cô thở dốc xinh đẹp như vậy, cho nên anh muốn cúi đầu hôn lên quả mận đỏ trước ngực cô lần nữa. Khi cô thỏa mãn đến mức rên rỉ, anh còn thỏa mãn hơn cô.
Cuối cùng anh cũng cảm nhận được sự dâng hiến của cô dành cho anh, và cũng trở thành một trong những người dâng hiến,
Như vậy…sẽ công bằng không thể công bằng hơn.
Cô yếu ớt tựa vào lòng anh nhưng không quên đi lời hứa. Nghỉ ngơi một lúc thì xoay người ôm chặt lấy anh.
Giang Phong chôn mặt trước ngực anh, nhỏ giọng nói: “Thiệu tiên sinh…có người nói với em, anh đối xử với em giống như một con diều…dù buông hay thả cũng sẽ nằm trong tay anh. Có lẽ không chỉ có mình anh ta cảm thấy như vậy, còn có rất nhiều rất nhiều người nghĩ như vậy. Nhưng từ đầu đến cuối đó chỉ là cách nhìn của người khác, em không cảm thấy vậy. Người ở bên cạnh anh là em, anh đối xử với em ra sao cũng chỉ có em mới là người rõ nhất. Nhưng em vẫn muốn nghe anh chính miệng nói với em, cảm giác của em có đúng không…em đến tìm anh, là bởi vì em muốn gặp anh, chứ không phải vì em muốn làm con diều kia. Em cũng không muốn làm một người thả diều. Nếu như phải có một người ở trên trời, một người ở dưới đất, vậy còn có ý nghĩa gì nữa?”
Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh mà hỏi: “Thiệu tiên sinh, cảm giác của em có đúng không?”
Trong mắt cô có tia sáng lấp la lấp lánh, chẳng qua chỉ là một trái tim thật lòng mà thôi.
Thật lòng đổi lấy thật lòng, vốn nên như thế.
Anh dùng cằm dưới tựa lên đỉnh đầu cô, cười nói: “Bạn gái anh nói gì cũng đúng.”
Cô cười không ngừng được, anh cũng cười không ngừng được, bọn họ hôn lên từng tấc da thịt của đối phương, dần dần đắm chìm.
Không đủ, dù hôn thế nào cũng không đủ.
Anh muốn được ở bên cạnh em, khoảnh khắc bí mật nhất, giao hợp đen tối nhất.
Mãi mãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT