Giang Phong bị Thiệu Dịch Chi đè trên sàn nhà với tư thế hai chân tiếp đất.
Bầu vú nặng nề rũ xuống, được bàn tay lớn của người đàn ông đỡ lấy. Anh nắm rất mạnh, thịt vú đều tràn ra khỏi kẽ tay.
“Ưm ưm…Thiệu tiên sinh, anh nhẹ một chút a…”
Nhưng anh không chút lưu tình, trái lại dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt hai hạt đậu đỏ ấy, lôi kéo lên xuống.
“Ưm a…”
Ngón tay thô sần của người đàn ông cọ xát đến nỗi hạt đậu đỏ nhanh chóng dựng thẳng lên, anh tùy ý nhào nắn nó, dễ dàng gợi lên ham muốn trong cô.
Cô phát ra tiếng rên khẽ, là kiểu thở dốc đáng thương, cũng là kiểu hứng tình kín đáo hàm súc.
Vật cứng thô to chen vào giữa háng cô, nhấp nhấp chọc chọc, nhưng không đi vào.
“A…thật nóng…”
Anh phát cáu nói: “Ướt nhanh như vậy, có lẳng lơ không hả?”
Khóe miệng cô phát ra tiếng rên rỉ vụn vỡ nhưng kiên quyết không trả lời, anh vung bàn tay lớn, vỗ mạnh vào mông cô, “Nói chuyện! Có phải lẳng lơ hay không?”
“Hu hu…người ta không có mà…đều tại anh nên em mới như thế…”
Bốp.
Anh lại vỗ thêm một cái lên bờ mông trắng nõn của cô, âm thanh va chạm vô cùng vang dội trong phòng khách rộng lớn.
Anh lạnh nhạt nói: “Bởi vì anh…vậy vì sao đi uống rượu? Giao du với người khác lẽ nào cũng là vì anh?”
Cô hét lớn: “Em không có giao du với người khác!”
Bốp bốp bốp.
Anh liên tiếp đánh mấy phát lên bờ mông của cô, bất mãn nói: “Em có thái độ gì vậy.”
Quy đầu to lớn chen vào miệng huyệt nhỏ bé, khiến tiểu huyệt đột nhiên bị nong căng, anh đánh thẳng một mạch, tách mở niêm mạc tầng tầng lớp lớp, lập tức chạm đến tử cung.
Cô vội vã xin tha: “Hu hu…đau, Thiệu tiên sinh, anh chậm một chút có được không?”
Anh cắm vào rút ra mấy cái, “Anh thấy em do bị chiều hư, càng ngày càng gan dạ can đảm!”
Em! Đâu! Có!
Cô uy hiếp nói: “Thiệu Dịch Chi, em sẽ không bao giờ ở bên cạnh anh nữa…”
gậy th*t lớn khe khẽ rung lên vài nhịp trong hoa huy*t, khiến vòng eo cô mềm nhũn, nhẹ nhàng uốn éo.
“Ưm…”
Tuy nhiên cô chỉ vừa nếm được một chút vị ngọt, cây gậy th*t thô cứng kia đã lui ra ngoài ngay.
Vừa nãy mới nói không ở bên anh nữa, bây giờ lập tức cầu xin không phải quá mất mặt hay sao?
“Hừ hừ…”
Cô bất mãn rên hừ, nghĩ: Thiệu tiên sinh chắc hẳn có thể nghe hiểu nhỉ? Chỉ có điều người này chắc chắn không tốt lành như vậy…
Nằm ngoài dự đoán là, vậy mà anh không có làm khó cô, chẳng được vài giây, anh lại lần nữa lấp đầy.
Cô lặng lẽ cong khóe môi, chờ đợi sự hầu hạ của anh.
Kết quả anh lại giống như khi nãy, động vài cái lại chuẩn bị lùi ra ngoài.
Lần này làm sao cô có thể dễ dàng để anh chạy thoát, cô nỗ lực co rút hoa huy*t, nhất quyết không để anh ra ngoài.
Thiệu tiên sinh nhẹ nhàng đánh vào mông cô, cười phì nói: “Không ở bên anh còn kẹp chặt như thế?”
Lại sụp bẫy của anh…
Cô nhục nhã thầm nghĩ: Sao lúc nào cũng cãi không lại anh vậy chứ?
Chắc là anh quá lẳng lơ! Quá lẳng lơ!
Nhưng mà ngoài miệng cô vẫn ngọt như mật, nhỏ giọng nói: “Không phải em kẹp chặt, mà do gậy th*t quá to thôi…”
Anh nghe thấy lời này nhanh chóng di chuyển vài cái, quy đầu to lớn đâm vào tử cung, khoái cảm tê dại xộc lên triền miên không dứt, kích thích đến mức khiến mu bàn chân của cô đều co quắp lại.
“Học không giỏi thì phải bị đánh bằng roi, giống như thế này đây.”
“Ưm, ưm a…”
Roi dạy học tùy ý khuấy động trong hoa huy*t lầy lội, đối với những nơi không vừa ý luôn phải chú trọng chăm sóc vài lần.
Anh thuần thục tập kích vào một khu vực hơi thô sần nào đó, “Biết sai chưa.”
Cô nức nở cầu xin: “Em sai rồi…em sai rồi…thầy ơi, thầy nhẹ một chút…”
Anh ác ý nhấp thêm vài cái, hung hăng nói: “Không dạy dỗ một trận nên trò em sẽ không nhớ kỹ được!”
“Có nên phạt không?”
“Nên…”
“Có muốn bị roi đánh không?”
“Hu hu….muốn, muốn ạ…..”
“Bao nhiêu cái?”
“Mười, mười cái?”
Anh cười xấu xa nhấp mạnh mười cái, hiển nhiên không hề đủ…
“Hu hu hu, thầy ơi, thầy phạt em thêm vài cái có được không…”
“Tự mình nói cho rõ, muốn bị phạt bao nhiêu cái?”
“Một trăm cái có được không…”
“Một trăm cái là đủ rồi à?”
“Hức, không, không đủ ạ…”
“Cuối cùng muốn bao nhiêu cái?”
“Ưm, a…thầy muốn phạt bao nhiêu cái thì phạt bấy nhiêu cái là được…nếu như thầy chưa hả giận, cắm nát luôn cũng được…”
Quả thật anh muốn cắm nát luôn mới tốt…
*Màn kịch nhỏ:
Giang Phong yếu ớt nằm trên nền nhà, cong chân đưa đầu gối hướng về phía anh, mềm giọng quở trách anh: “Anh xem, do anh cứ muốn làm trên nền nhà, đầu gối của người ta đỏ hết rồi này…”
Anh cúi người, thổi khí lên vết đỏ trên chân cô, “Phù…thầy giáo xoa xoa cho em.”
Anh xoa xoa thế là lại trườn lên trên, sờ đến miệng huyệt mềm mại ẩm ướt.
“Này…sao anh lại cho vào nữa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT