Mười hai giờ trưa là giờ ăn trưa.
Trong căng tin Cục Quản lý đô thị, Triệu Nam và Tiền Binh tan làm về, đi đến căng tin mua đồ ăn.
Hai người còn mang theo một chiếc túi nhựa, hình như có đựng đồ ăn ngon.
Họ đặt những chiếc túi nhựa lên bàn ăn và lấy đĩa đi lấy đồ ăn.
Một số đồng nghiệp gần đó ngay lập tức tụ tập xung quanh.
"Triệu Nam, anh mua được thứ gì ngon thế?" Một đồng nghiệp hỏi.
“Thịt kho, lòng vịt và mề gà.” Triệu Nam cười nói.
"Ngon lành, thêm cơm đi, mau mau cho bọn tôi ăn thử với."
Những người có thể ăn cùng nhau trong cùng một bàn ăn thường có mối quan hệ tốt hơn, nên nếu có món gì ngon được bày ra thì mọi người sẽ cùng ăn.
Triệu Nam và Tiền Binh mở túi nhựa ra, bên trong là hộp cơm trong suốt, bên trong có hai hộp lòng vịt, một hộp mề gà, một hộp cánh gà.
Sau khi hộp cơm được mở ra, mọi người cầm đũa lên, có người gắp một ít cánh gà, có người gắp một ít lòng vịt rồi đưa ngay vào miệng.
Triệu Nam và Tiền Binh cũng lập tức gắp thịt kho lên ăn.
Khi cắn miếng đầu tiên, mọi người đều ngạc nhiên trước nước sốt của thịt kho.
Thịt kho tuy đã nguội nhưng vẫn hoàn toàn thơm ngon vì đã được tẩm ướp, nấu trong nước dùng nguyên chất tự nhiên mà không cần bất kỳ công nghệ nào.
Dù để nguội nhưng hương vị vẫn rất ngon.
"Ôi, cái lòng vịt này ngon nha!"
Một người đồng nghiệp kêu lên.
"Giòn giòn, nước sốt cũng ngon. Mua ở đâu đấy? Tôi cũng muốn mua một ít."
Lúc này, người bên cạnh cũng nói: "Cánh gà cũng rất ngon, bên trong thịt đã được tẩm ướp, nước sốt thơm quá!"
Mọi người ăn rất ngon miệng, sôi nổi gắp lòng vịt.
Thấy vậy, người đồng nghiệp bàn bên cạnh cũng đi tới bưng thêm một ít đồ ăn.
Tất cả bọn họ đều làm việc ở tuyến đầu và nằm trong số những người làm việc chăm chỉ nhất trong văn phòng, tất cả đều có mối quan hệ rất tốt.
Chỉ với vài lần gắp đũa, lòng vịt, mề gà, cánh gà đã được chén hết một cách sạch sẽ.
Trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ vui mừng.
"Tiền Binh, hai người mua ở đâu vậy? Đồ kho ở đây cũng coi như là hàng loại 1 đó, buổi tối mua một ít về uống là hoàn hảo!"
Lúc này, một người khác lại nói.
Nghe thấy vậy, người bên cạnh nhắc nhở: "Nhỏ giọng chút đi. Gần đây đồn cấm uống rượu. Đừng để lãnh đạo nghe thấy chứ."
Mọi người nhìn Triệu Nam và Tiền Binh, chờ đợi câu trả lời của họ.
Tiền Binh cố ý ra vẻ, cười nói: “Đoán xem tôi mua ở đâu?”
"Chết tiệt, ai mà đoán được chứ!"
"Mau nói cho tôi biết. Tôi phải đi xem thử nơi đó như nào."
“Nhà hàng thịt kho thuộc chuỗi cửa hàng nào đấy?”
"Chu Hắc Vịt? Cổ vịt? Còn có cửa hàng nào khác không?" Mọi người đều cười ầm lên.
Lúc này, Tiền Binh lộ ra đáp án: “Còn nhớ quán cơm chúng ta ăn vào ca trưa tuần trước không?”
"Anh chàng đó tuần này sẽ không bán cơm. Anh ấy đang mở một quầy bán thịt kho ở khu du lịch Đầm Nước.”
"Chúng tôi đã mua món thịt kho này từ anh ấy đấy!"
Mọi người đều có chút ngạc nhiên khi nghe những gì anh ta nói.
"Thật hay giả? Anh chàng bán cơm kia? Món cơm của anh ta đã cực kỳ ngon rồi, sao lại làm thịt kho nữa?"
"Là anh ấy sao, chẳng trách ăn ngon như vậy!"
"Anh chàng này thật tuyệt vời. Rau xào và cả thịt kho anh ấy làm đều rất ngon!"
"Khu du lịch Đầm Nước? Cách chúng ta không xa, lúc trực ca có thể đi qua xem thử."
Mọi người trò chuyện trong khi ăn.
Sau khi ăn khai vị chút thịt kho, họ lại cảm thấy đồ ăn trong căng tin hơi đắng và mặn nhưng vẫn có thể ăn được. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Nhóm quản lý đô thị từ Tiền Binh biết được Giang Phong hiện đang bán thịt kho, bọn họ rất có hứng thú.
Triệu Nam nói thêm: “Anh ấy làm ăn rất tốt, trước quán vẫn còn rất nhiều người xếp hàng, đều là khách quen.”
“Đồ ăn người này làm rất ngon, lại có người từ công viên Hồng Sơn tới chỗ anh ấy mua.”
"Chỉ cần đồ ăn của anh ấy thôi!"
Nghe Triệu Nam nói như vậy, người quản lý đô thị bên cạnh cũng đồng tình: "Thật sự rất ngon, vừa rồi thịt kho cũng ngon. Nếu anh ấy còn làm phục vụ ăn uống, tôi rất muốn mua một ít."
Sau bữa tối có mấy người tán gẫu lấy Giang Phong làm chủ đề.
Những cuộc trò chuyện tương tự diễn ra ở nhiều nơi.
Giang Phong mặc dù là một người bán hàng rong, nhưng đồ ăn của anh rất sạch sẽ, hợp vệ sinh, mùi vị rất ngon, ảnh hưởng của anh đối với mọi người cũng bắt đầu hiện rõ.
Nếu thực sự có Thần bếp ở Hoa Hạ thì chắc chắn tài năng sẽ không phải thổi phồng từ các tiết mục.
Đúng hơn là nó tạo ra tác động từng chút một trong màn pháo hoa của thế giới, khiến mọi người bị thuyết phục.
Giang Phong không quan tâm tới danh tiếng của mình.
Anh chỉ nghĩ hôm nay thịt kho hết rất nhanh. Nhanh hơn ngày hôm qua.
Lúc này mới có một giờ trưa mà thịt trong nồi đã không còn bao nhiêu.
Móng heo, lòng vịt, chân vịt đã cháy hàng từ lâu.
Mề gà và chân gà mới mua về.
Còn lại một ít chân gà và một ít đầu heo.
Lại thêm vài đơn nữa, Giang Phong đã dự định về nhà.
Còn lại phần thịt có thể tự mình dùng làm bữa trưa, nhân tiện cũng có thể cho Tiểu Hắc ăn.
“Thế mà bán gần hết rồi.”
“Cũng đúng thôi, từ khi mình tới đây thì công việc kinh doanh chưa từng giảm.”
"Vẫn còn nhiều khách hàng." Giang Phong thầm nghĩ.
Anh chỉ định hoàn thành nhiệm vụ và tan việc sau khi bán được 200 cân.
Xét thấy có nhiều người mua nên anh đã chuẩn bị thêm một chút, khoảng 340 cân.
Không ngờ lại cháy hàng nhanh chóng như vậy.
“Ông chủ, cho nửa cân chân gà.” Lúc này lại có một vị khách khác đến.
“Thật xin lỗi, chân gà đã bán hết rồi, chỉ còn lại đùi gà và đầu heo thôi.”
"Chuẩn bị đóng cửa hàng rồi!" Giang Phong đáp lại.
"Bán hết rồi?" Khách hàng có chút kinh ngạc.
Chỉ mới một giờ chiều thôi!
Có ai đóng quán sớm thế không?
Phía sau có khách nghe vậy liền nói: "Ông chủ, cho tôi hai cái chân gà và nửa cân đầu heo."
Người phía sau sợ sẽ không mua được.
Nghe thấy người phía sau hò hét, vị khách liền nói: “Tôi muốn nửa cân đầu heo và một đùi gà.”
"Rồi rồi..."
Giang Phong cân thịt cho hai người, gói vào hộp.
Sau đó, Giang Phong xuống xe ăn, bắt đầu tháo biển hiệu, đóng cửa xe ăn lại.
Lúc này, một thực khách khác đi tới.
"Ông chủ, anh từ từ rồi nghỉ, tôi muốn hai cái móng heo!"
Thực khách tưởng Giang Phong đi vệ sinh hoặc đi ăn nên vội vàng nói.
Nghe vậy, Giang Phong đáp: "Tôi không nghỉ ngơi, tôi đóng quán."
“Thịt kho đã bán hết rồi, chỉ còn lại ba đùi gà thôi.”
"Chuẩn bị quay về."
Nghe được lời của Giang Phong, người khách sửng sốt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Đóng cửa rồi á? Mới giờ này mà đã đóng quán rồi sao?"
Giang Phong cười nói: "Hôm nay thịt kho đều đã bán hết, chắc chắn phải đóng quán."
"Còn ba cái chân gà nữa phải không? Thế thì tôi muốn hết."
"Hai cái thôi, cái còn lại của tôi."
"Được."
Khách thanh toán tiền, Giang Phong lấy ra cho người đó hai cái đùi gà, sau đó khách hàng liền rời đi.
Giang Phong đưa cái đùi gà còn lại cho Tiểu Hắc ăn.
Vốn dĩ anh định để lại thêm một ít cho Tiểu Hắc, nhưng công việc kinh doanh tốt quá nên không còn cách nào.
Đứa nhỏ này phải tủi thân chút rồi.
Tiểu Hắc không hề cảm thấy tủi thân chút nào, nó ăn trong chậu cực kỳ vui vẻ.
Thừa dịp đang không có người, Giang Phong thu dọn xe ăn, lái xe ăn trực tiếp ra khỏi khu nghỉ dưỡng.
Nhìn thấy anh rời đi, những người chủ quầy hàng xung quanh đều tỏ ra ghen tị.
Thanh niên này ngầu phết, đến đây dựng sạp suốt ba tiếng đồng hồ, khách xếp hàng mua.
Mua xong chỉ cần đóng cửa rồi rời đi.
Chưa ai làm được tới mức này.
Giới trẻ ngày nay thật trâu bò!
Các chủ quán tiếp tục bận rộn với công việc kinh doanh của mình, thỉnh thoảng có khách hàng ghé qua hỏi xem gần đây có quán thịt kho nào không.
Các ông chủ sẽ thở dài: "Có, quán đã đóng rồi. Thịt kho lúc 1 giờ đã bán hết nên chủ quán đó về luôn."
Nghe được lời này, khách hàng rất ngạc nhiên và thất vọng.
Mới giờ này mà đóng quán rồi sao?
Có vẻ như ngày mai phải đến sớm rồi.