Đầu mùa hè ở Hải Thành, thời tiết thất thường, lúc mưa lúc nắng.
Khi bước ra khỏi cánh cửa của quán bar "Túc Dạ" và đi lên thang cuốn trở lại mặt đất, Tô Dương mới phát hiện rằng trời đã đổ một trận mưa khi nào không hay. Mặt đất vẫn còn đọng lại từng vũng nước chưa khô, cho thấy cơn mưa vừa qua khá lớn.
Cơn gió lạnh sau cơn mưa thổi tới khiến Tô Dương run lên một cái, cô theo phản xạ ôm chặt lấy chiếc túi trong lòng. Đột nhiên, một chiếc áo khoác nặng nề rơi xuống vai cô.
Tô Dương quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy bàn tay của Từ Lập Trạch vừa rời khỏi vai mình.
"Tôi không cần đâu, anh..."
"Nói nghe thử xem, tại sao cô lại đến đây làm việc trước kia?"
Trong màn đêm, Từ Lập Trạch vừa hỏi, vừa lấy từ trong túi ra hộp t.h.u.ố.c lá và que diêm.
"Xoẹt" một tiếng, ánh lửa yếu ớt từ que diêm thắp sáng trong màn đêm, chiếu rọi nửa khuôn mặt Từ Lập Trạch đang chìm trong bóng tối.
Tô Dương không nhớ nổi lần cuối cùng mình thấy ai đó dùng diêm để châm thuốc là khi nào. Cô tò mò muốn nhìn kỹ hơn nhưng khi nghiêng người tới, cô lại phát hiện Từ Lập Trạch đã quay đầu nhìn thẳng vào cô.
Hương vị nicotine phảng phất, giống như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa ký ức khiến cô nhớ lại những kỷ niệm đã qua.
Chỉ là cô không ngờ rằng, cái "hỏi đến tận cùng" của Từ Lập Trạch lại đến muộn thế này.
"… Năm đầu đại học, tôi khá nổi loạn. Lúc đó, vì thi đậu vào một trường đại học ở Hải Thành, mẹ tôi cố tìm mọi cách bắt tôi về nhận lại cha ruột và quay về nhà họ Tô. Nhưng tôi chắc chắn là không đồng ý. Vì vậy, năm nhất tôi không mở miệng xin mẹ lấy một xu nào, tất nhiên cũng không nhận tiền của gia đình bên nội, học phí đều do tôi tự làm thêm mà kiếm được."
Thấy Từ Lập Trạch vừa hút thuốc vừa nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Tô Dương bỗng bật cười.
"Thật đấy, bây giờ nghĩ lại tôi thực sự thấy hối hận. Nếu năm đó tôi học hành nghiêm túc, không thiếu tín chỉ học phần môn tự chọn thì có khi tôi không cần phải thi cao học mà được xét tuyển thẳng rồi."
"Bây giờ thì cũng ra ngoài tìm việc thôi, khác gì đâu?" Từ Lập Trạch nói, không thể hiện ý kiến gì.
"Khác chứ." Tô Dương phản đối.
"Khác chỗ nào?"
"Tiếng tăm chứ sao." Tô Dương nhân lúc đêm tối trừng mắt nhìn Từ Lập Trạch.
"…"
Từ Lập Trạch không nói gì nữa, cầm điếu thuốc đã hút được vài hơi, để cho đầu tàn thuốc đỏ rực kia tiếp tục cháy sáng trong màn đêm.
Tô Dương tiếp tục nói, "Ban đầu, tôi chỉ làm phụ bếp trong một nhà hàng Âu. Sau đó, tôi gặp thầy tôi, ông phát hiện ra vị giác của tôi rất nhạy thì lập tức hỏi tôi có muốn học pha chế không. Lúc đó suy nghĩ của tôi rất đơn giản, đứng quầy pha chế còn hơn là rửa bát trong bếp, hơn nữa tôi thấy thầy nhận tiền boa từ khách rất nhiều nên tôi đồng ý."
"Thầy của cô tên gì?"
"Nhạc Khải," Tô Dương đáp, "Nhưng anh nghe có lẽ sẽ thấy lạ tai vì chúng tôi – những người pha chế hiếm khi tiết lộ tên thật."
Từ Lập Trạch gật đầu, ra hiệu cho cô nói tiếp.
"Sau đó, năm hai tôi mới biết mẹ tôi... biết lý do bà muốn tôi trở về nhận lại cha. Bà nghĩ rất đơn giản, rằng tôi là người của nhà họ Tô, và Tô Tuyền Thịnh sẽ không bỏ mặc tôi... Sau này, thầy tôi và chị Hoa cũng biết tôi có khó khăn nên đã đặc biệt sắp xếp cho tôi làm ca đêm. Anh là khách VIP của Túc Dạ, chắc cũng biết những người đến đây uống rượu đều là người có văn hóa, rất ít khi có ai say xỉn quậy phá, khách hàng hào phóng, đồng nghiệp lại dễ mến. Phần lớn chi phí sinh hoạt của tôi sau này đều nhờ vào việc làm ở đây mà có. Đến học kỳ cuối năm bốn, khi tôi bắt đầu đi thực tập, thầy tôi mới bảo tôi dừng việc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT