Ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng và sạch sẽ, mang lại một cảm giác kỷ luật và một loại cấm dục khó tả.

Bất ngờ, màn hình LCD siêu lớn treo trên tường bỗng sáng lên. Có người đã chọn bài hát ở bàn điều khiển trung tâm, ngay sau đó Khương Na ngồi trên sofa nắm lấy micro và bắt đầu hét lớn với Từ Lập Trạch.

“Anh Ba, đừng có nói nhiều nữa, mau qua đây hát nào!”

Ánh đèn laser sáng rực trên đầu cũng bất ngờ mờ đi và giai điệu sôi động của bài hát vang lên. Không khí của quán bar buổi tối giống như một tấm lưới vô hình ngay lập tức tách biệt hoàn toàn không gian của Tô Dương và Từ Lập Trạch.

Từ Lập Trạch bị Khương Na kéo đi, còn Tô Dương thì lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế sofa gần cửa sổ.

Bữa tối nhanh chóng được mang ra, hai phần bò Wellington được bày trước mặt Tô Dương.

Xung quanh là giọng hát ngọt ngào của Khương Na, bài hát tình yêu như đang kể một câu chuyện nào đó.

Tô Dương liếc nhìn Từ Lập Trạch đang ngồi trò chuyện với người khác trên ghế sofa, định gọi nhân viên phục vụ mang một phần bít tết qua cho anh thì bất ngờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

“Tiểu Hạ?” Tô Dương ngạc nhiên, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt.

Anh chàng phục vụ tên Tiểu Hạ nháy mắt với Tô Dương, dùng miệng lẩm bẩm gọi cô là “Sue”.

Tô Dương lập tức chỉ vào miếng bít tết, sau đó chỉ về phía Từ Lập Trạch, cuối cùng lại chỉ ra cửa.

Tiểu Hạ hiểu ý ngay lập tức, khi Tô Dương lặng lẽ đứng lên thì cậu ta cẩn thận mang khay bít tết đến trước mặt Từ Lập Trạch sau đó lặng lẽ rời đi.

Ngoài phòng, Tô Dương đứng đợi Tiểu Hạ, khi thấy cậu ta cúi đầu bước ra, cô cười và vỗ nhẹ lên vai cậu.

“Ca trực buổi tối của cậu không nhiều, hôm nay thật là khéo đấy!”

“Tớ vừa mới đến thôi, gặp anh Đỗ ở cửa, anh ấy nói trước đó thấy cậu vào quán, tớ còn cười bảo chắc anh ấy nhìn nhầm. Không ngờ chị Hoa cũng nói cậu ở đây, lại còn là phòng VIP số một, tớ không tin nên mượn cơ hội giao đồ ăn để nhìn thử. Đúng là hôm nay thật tình cờ!” Tiểu Hạ vừa nói vừa nhìn từ đầu đến chân cô, “Ôi trời, cậu mặc bộ này làm tớ suýt nữa không nhận ra đấy!”

Tô Dương kéo kéo chiếc áo phông đã hơi bạc màu của mình, cười đáp, “Thế nào, quá giản dị hay quá trịnh trọng?”

Tiểu Hạ giả vờ suy nghĩ, “Là đổi khác hoàn toàn, trông giống sinh viên đại học thật rồi.”

“Làm gì mà cậu nói quá thế!” Tô Dương bật cười, chỉ tay về phía sảnh hỏi, “Sư phụ tớ hôm nay có đi làm không?”

Tiểu Hạ lắc đầu, “Anh Khải hôm nay không có ca, anh ấy đã trực đêm hai đêm liền, hôm nay được nghỉ.”

Tô Dương hơi thất vọng, “Thế à, vậy cậu giúp tớ nhắn gửi lời hỏi thăm anh ấy nhé.”

Tiểu Hạ gật đầu, đột nhiên như nhớ ra điều gì, kéo Tô Dương lại hỏi, “Sue, có muốn vào pha một ly rượu không?”

“Gì cơ?” Tô Dương đang định quay trở lại phòng VIP, nghe lời cậu ta nói thì giật mình, “Cậu đùa tớ đấy à.”

Không ngờ Tiểu Hạ lại không nói gì thêm, đẩy cô về phía sảnh.

“Tớ đùa cậu làm gì. Tớ nói thật đấy, bà Vương đang ngồi ở ghế sô pha trong sảnh, chính là bà Vương thường hay gọi món ‘Hoàng hôn rực rỡ’ do cậu pha chế ấy, cậu nhớ không? Bà ấy hôm nay lại đến cùng bạn bè uống rượu. Lần trước là anh Lực pha, bà Vương bảo không ngon bằng Sue pha.”

“Ê… Tiểu Hạ!” Tô Dương thực sự hơi ngứa nghề nhưng cô biết làm vậy là không đúng nguyên tắc, “Cậu đừng dựa vào việc chị Hoa quý cậu mà làm bậy, cậu như vậy chắc chắn sẽ bị chị ấy mắng đấy!”

“Cứ làm trước rồi nói sau!” Tiểu Hạ thấy cô lưỡng lự thì ngay lập tức mạnh dạn choàng tay qua vai cô, “Cậu chỉ cần đồng ý vào quầy, chuyện còn lại để tớ nói chuyện với chị Hoa…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play