“Không sao đâu, chị ba. Lúc này chỉ có người nhà thôi, coi như chúng tôi tổ chức tiệc mừng cho anh ba và chị thôi mà.” Lục Nghiêm Kha thân thiện đẩy nhẹ Tô Dương, sau đó không nói thêm gì mà đưa cô vào phòng VIP.
Phòng rộng rãi bất ngờ, với chiếc ghế da dài và sang trọng, bên trong cũng không có nhiều người, cả nam lẫn nữ, ai nấy đều ăn mặc rất sang trọng và quý phái.
Tô Dương lướt qua một lượt, vừa định quay đầu thì Từ Lập Trạch đã bước vào, chặn ngay lối ra của cô.
"Ngồi xuống bên kia đi." Từ Lập Trạch liếc mắt qua một lượt rồi chỉ vào chiếc ghế sofa đơn cạnh cửa sổ, "Tôi sẽ bảo họ mang đến hai phần bữa tối."
"Anh ba!" Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên trước khi Tô Dương kịp mở lời.
Tô Dương theo hướng nhìn qua, chỉ thấy một cô gái tóc ngắn rất phong cách và xinh đẹp nhảy bật dậy từ ghế sofa, như một chú thỏ nhỏ tung tăng đến trước mặt Từ Lập Trạch.
"Anh trai của em đâu?" Từ Lập Trạch gật đầu chào cô gái, thuận tay cởi khuy tay áo sau đó chậm rãi xắn ống tay lên.
"Em không biết, lúc nãy anh ấy nói gặp một người bạn rồi đi qua đó ngồi một chút." Cô gái tóc ngắn nói, quay đầu liếc mắt nhìn về phía Tô Dương, khẽ hếch cằm hỏi, "Anh ba, cô ấy là ai vậy?"
"Cô ấy là…"
Lục Nghiêm Kha vừa định lên tiếng thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Từ Lập Trạch quét tới.
Lục Nghiêm Kha ngớ người, vội giơ tay ra dấu im lặng sau đó nhanh chóng lùi lại, "Tôi không biết gì hết."
Cô gái tên Khương Na thấy thế lại càng tò mò hơn, cúi người tiến lại gần Tô Dương, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi nheo mắt hỏi, "Trước giờ chưa gặp qua cô nhỉ, cô là họ hàng của anh ba sao?"
Tô Dương cảm thấy rất lúng túng, đứng tại chỗ tiến thoái lưỡng nan, muốn nói gì cũng không được mà im lặng cũng không xong.
Lúc này, Từ Lập Trạch đã xắn xong tay áo, thuận tay vỗ nhẹ vào vai Khương Na, "Ngồi xuống đi, đừng nhiều chuyện nữa."
Sau đó, anh quay sang Lục Nghiêm Kha đã ngồi xuống và nói, "Bảo nhân viên mang thực đơn vào."
Tô Dương cảm thấy đau đầu, trong hoàn cảnh này làm sao cô có thể ăn nổi chứ.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi lấy hết can đảm nói với Từ Lập Trạch, "Hay là tôi về trước nhé, thật đấy, tôi ở đây cũng bất tiện cho anh."
Từ Lập Trạch nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, thản nhiên từ chối, "Lần đầu tiên đến những nơi như thế này ai cũng vậy nhưng sớm muộn gì cô cũng phải quen thôi."
Đột nhiên, cánh cửa phòng bao nặng nề bị đẩy nhẹ ra, một người phụ nữ mặc váy dài bằng nhung đen bước vào.
Người phụ nữ cười mỉm chào hỏi từng người một sau đó cung kính đưa lên một thực đơn được dát vàng, nhẹ nhàng hỏi Lục Nghiêm Kha, "Tiểu Lục tổng, ngài muốn gọi món sao?"
Lục Nghiêm Kha lắc đầu, "Đưa thực đơn cho Từ tổng đi, anh ấy cần."
Người phụ nữ cười đáp lại nhưng khi quay đầu lại, cô ta mở to mắt, sững sờ.
Tô Dương hít một hơi thật sâu, cảm thấy mọi thứ trước mắt thật đúng là không gì kỳ lạ bằng.
"Sue!" Người phụ nữ kinh ngạc kêu lên ngay trước mặt Từ Lập Trạch, giọng nói đã mất hẳn sự dịu dàng cố tình bày ra khi nãy, "Sao cô lại ở đây?"
Tô Dương bất đắc dĩ thở dài, sau đó giơ tay chào người phụ nữ, "Chị Hoa, thật là... trùng hợp quá!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT