Khi Tô Dương đến tòa nhà Thông Tin, Tống Hạo Lâm đã đứng chờ cô ở cửa phòng 303.
“Anh Hạo Lâm!”
Tô Dương chạy đến, hơi thở dồn dập, tay vẫn còn cầm nửa chiếc cơm nắm.
Tống Hạo Lâm nhìn thấy vậy thì quan tâm hỏi: “Em chưa ăn trưa à?”
Tô Dương nhanh chóng gói lại chiếc cơm nắm rồi đặt vào túi.
“Không phải vậy, chỉ là thời tiết nóng quá, buổi trưa em không có cảm giác thèm ăn nhưng bây giờ thì đói rồi.”
Tống Hạo Lâm nhìn cô một lúc mà không nói gì, chỉ khẽ lách người để Tô Dương bước vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng có một cậu trai trẻ với gương mặt non nớt đang ngồi ở hàng ghế đầu, đầu cạo ngắn, trông rất thông minh và lanh lợi.
Tống Hạo Lâm giới thiệu: “Đây là Tiểu Lưu, sinh viên khoa máy tính.
Năm ngoái cậu ấy đỗ vào trường chúng ta với số điểm cao nhất, là một tiểu thiên tài đấy.”
Tô Dương lập tức chào hỏi: “Nhờ đàn em giúp đỡ việc này thật sự là quá lãng phí tài năng rồi.”
Tiểu Lưu cười ngượng ngùng, gãi đầu, không nói nhiều mà chỉ lật màn hình máy tính xách tay ra phía Tô Dương.
“Đàn chị, đây là địa chỉ IP mà chị và anh Hạo Lâm muốn tra.” Tiểu Lưu nói, giọng hơi ngập ngừng, “Nhưng...!trường học không cho phép làm việc này, chúng ta...”
“Chị hiểu mà!” Tô Dương vội vàng gật đầu, vừa ngồi xuống vừa nói, “Yên tâm đi, ra khỏi lớp học này, chúng ta không quen biết nhau.”
Vừa nói, Tô Dương vừa cúi xuống nhìn vào màn hình máy tính, rồi cô sững sờ.
Địa chỉ IP của bài đăng bôi nhọ trên diễn đàn trường, đã bị xóa, hiện rõ là địa chỉ ký túc xá của chính cô.
Tòa nhà số 7, khu Nam, phòng 5-1, tầng 5.
Khi bước ra khỏi tòa nhà Thông Tin, Tô Dương cảm thấy như đang bước trong cơn mơ.
Dù chưa thể hiểu rõ toàn bộ câu chuyện nhưng cô đã chắc chắn một điều: tất cả những gì xảy ra đều nhằm vào cô.
Tống Hạo Lâm cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Anh đi theo cô xuống cầu thang, sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn quyết định xin lỗi.
“Anh đã tự ý nhờ đàn em giúp mà chưa hỏi ý kiến em, anh không ngờ...”
“Không, không, anh Hạo Lâm, thật ra em cũng định nhờ anh giúp đỡ vụ này mà.
Nếu hôm nay anh không giúp thì em cũng sẽ đến tìm anh.” Tô Dương cắt ngang lời tự trách của Tống Hạo Lâm.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó Tống Hạo Lâm hỏi cô: “Vậy em định làm gì tiếp theo?”
Thật ra anh cũng muốn hỏi cô có nghi ngờ ai không nhưng nghĩ lại thì bây giờ không phải là lúc thích hợp.
Tô Dương lắc đầu: “Em cần suy nghĩ kỹ đã.
Dù sao bài đăng cũng đã bị xóa rồi nên không cần phải gấp gáp.
Em sẽ tìm cơ hội để liên hệ với các bạn cùng phòng của mình.”
Tống Hạo Lâm gật đầu đồng ý: “Nếu cần gì cứ nói với anh.
Mấy ngày tới anh vẫn còn ở trường.”
“Cảm ơn anh Hạo Lâm!”
Tô Dương cảm kích cười với Tống Hạo Lâm, rồi họ chia tay nhau trên con đường rợp bóng cây trước tòa nhà Thông Tin.
Ra khỏi cổng trường, Tô Dương thấy ngay nhà hàng mà lần trước họ đã tổ chức buổi tụ tập.
Cô nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ chiều, suy nghĩ một chút, rồi quyết định đi về phía nhà hàng.
Lúc này vẫn chưa đến giờ ăn, trong nhà hàng chỉ có bà chủ ngồi ở quầy thu ngân và vài nhân viên phục vụ đang nằm gục trên bàn nghỉ ngơi.
Tô Dương bước tới trước mặt bà chủ, cô nhẹ nhàng giải thích rằng mình chỉ muốn hỏi thăm một người, sau đó mở album ảnh trong điện thoại, lật đến một bức ảnh chụp chung của nhóm bạn cùng phòng và đưa cho bà chủ xem.
"Chuyện này xảy ra cách đây vài ngày, không biết bà có còn nhớ không nhưng tôi nhớ lúc ra thanh toán với thầy giáo, chính bà cũng ở quầy thu ngân." Tô Dương nói rất lễ phép, giọng điệu kiên nhẫn.
Bà chủ nhìn cô gái trẻ ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, cảm thấy dễ mến nên sẵn lòng giúp đỡ.
Bà cúi xuống nhìn kỹ bức ảnh trong điện thoại.
Đột nhiên, bà chỉ vào một cô gái trong ảnh, mắt híp lại, nói: "À, đúng rồi, chính là cô gái này, tôi nhớ rõ lắm!".