Quay mười tiếng đồng hồ, mấy chục tệp tin, Lương Bình không nhờ vả ai, mà chỉ tự mình xử lý xong rồi mới gửi đến cho biên tập viên. Phó đạo diễn tiễn Lục Bắc Tinh và Liễu Vi đi, rồi sắp xếp nhân viên dọn dẹp phim trường, để họ chia nhau ngồi xe về khách sạn, anh ta đến tìm Lương Bình báo cáo thì thấy Lương Bình đang phát lại mấy cảnh quay một giờ cuối cùng của Liễu Vi.
Khóc mười tiếng đồng hồ, mắt Liễu Vi đã sưng đến mức không ra hình người, mặt cũng trắng bệch, hơi thở cũng gần như không còn, giọng cũng khản đặc. Vì vẫn luôn nửa quỳ nửa nằm dựa vào lòng Lục Bắc Tinh, cô vừa sợ đè lên ảnh đế, vừa vì bộ giáp của ảnh đế kia dựa vào không được thoải mái lắm nên động tác của cô cũng không dễ dàng gì cho cam, không thể thoải mái như Lỗ Vương nằm trên đất ngáy khò khò.
Liễu Vi trong màn hình có hơi lắc lư, có hơi run rẩy, người biết thì biết là quay mười tiếng đồng hồ nên mệt rồi, chứ người không biết có khi còn tưởng là nhìn thấy cha ruột mất mà không chấp nhận được sự thật.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt Lương Bình, đạo diễn Lương cười đến mức không thấy mắt nằm ở đâu.
Phó đạo diễn: “Còn đắc ý nữa à, người ta đi hết rồi kìa.”
Đạo diễn Lương tươi cười quay đầu gọi anh ta lại, mở loa cho anh ta nghe: “Anh nghe xem này, giọng nói này, rồi còn biểu cảm này nữa, có đúng không nào!”
Loa mở ra, giọng Liễu Vi từ loa trái truyền ra, cô thở hổn hển, giọng khàn khàn, vừa khóc vừa thở hổn hển gọi: “Phụ vương… Phụ vương… Cha...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play