Khi Liễu Vi mới quen đạo diễn Lương Bình, anh ta cùng Lục Bắc Tinh đến công ty phỏng vấn cô. Sau này, mỗi lần gặp mặt, đạo diễn Lương đều đối xử với cô bình thường, chỉ đơn giản là bàn công việc, và coi cô như một người bình thường.

Khuôn mặt cô không được đạo diễn Lương ưu ái chút nào.

Điều đó khiến cô rất thoải mái.

Sau đó, khi hai giáo viên kia về trước, đạo diễn Lương đến biệt thự dạy cô diễn xuất, cô mới phát hiện thì ra vẫn có sự ưu ái.

Nếu không phải vì cô xinh đẹp, đạo diễn Lương sẽ không để cô đóng vai nữ chính.

Đạo diễn Lương là đạo diễn. Nhưng anh ta không lớn tuổi lắm, trông chỉ ngoài ba mươi là cùng, mà thực ra là do anh ta trẻ lâu, chứ năm nay anh ta cũng đã ngoài bốn mươi rồi.

Đạo diễn Lương cũng tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, chuyên ngành Truyền thông, sau khi tốt nghiệp thì vào làm biên tập tại Đài truyền hình trung ương, chuyên làm phim tài liệu.

Phim tài liệu của Đài truyền hình trung ương đều là dự án phim lớn, toàn bộ đều do nhà nước đầu tư, trình độ đầu tư và sản xuất đều là hạng nhất. Khi quay phim tài liệu, đạo diễn Lương đã thức tỉnh được linh hồn điện ảnh, vậy nên anh ta mới dứt khoát từ bỏ công việc ổn định, để ra ngoài làm việc tự do.

Nhờ phúc là xuất thân từ Đài truyền hình trung ương, nên anh ta có rất nhiều mối quan hệ, ban đầu anh ta đã chen chân vào đoàn làm phim của các đạo diễn nổi tiếng để học hỏi, lúc đầu anh ta chỉ là phó đạo diễn, trực tiếp cầm máy quay, nhưng chưa đầy hai năm sau anh đã ta dám tự mình cầm máy quay. Trong thời gian đó, tất nhiên anh ta cũng từng thất bại, và khiến nhà đầu tư mất sạch tiền nhưng nhìn chung vẫn có thể coi là thành công.

Sau khi Lục Bắc Tinh tự lập nghiệp, hắn đã nghĩ đến việc thành lập công ty riêng, tự viết kịch bản và làm phim, nhưng hắn lại không tìm được đạo diễn lớn nên đã xem xét lại tất cả những đạo diễn mà hắn từng gặp trong quá trình làm việc và nhưng người được hắn coi là ngôi sao triển vọng, sẽ gửi lời mời hợp tác cho từng người một.

Lương Bình là một trong số đó nhưng không nghi ngờ gì nữa, anh ta chắc chắn là người được trọng dụng nhất. Có nhiều yếu tố trong đó. Chẳng hạn như Lương Bình cũng tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, cũng tốt nghiệp Đài truyền hình trung ương, và tuổi đời của anh ta trong số các đạo diễn vẫn chưa quá lớn, đang trong độ tuổi sung sức, nên sẽ tiếp thu cái mới nhanh hơn, đầu óc linh hoạt hơn, rồi hợp tính nhất với Lục Bắc Tinh, v.v.

Tóm lại, anh ta đã trở thành “Cánh tay phải” của Lục Bắc Tinh, thậm chí cả bộ phim《Võ Vương truyện》này cũng giao cho anh ta.

Là một người làm phim, mục tiêu của Lương Bình tất nhiên là giải Oscar. Trước khi giành được giải Oscar, mọi sắc đẹp trần gian đều không thể làm lay động được ý chí của anh ta. Vì vậy, khi đối diện với khuôn mặt xinh đẹp thoát tục của Liễu Vi, anh ta cũng không nảy sinh chút tà niệm nào, chỉ thích thỉnh thoảng nhìn cô chằm chằm, nhìn trái rồi lại nhìn phải, như đang nhìn một quả dưa hấu xấu xí.(App TYT)

Lần đầu tiên bị đạo diễn Lương nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như vậy, Liễu Vi theo phản xạ có điều kiện lấy gương trong túi trang điểm ra. Sau đó, cô không còn căng thẳng hay né tránh nữa, vì đôi mắt của đạo diễn Lương đã hóa thân thành ống kính máy quay, đang tìm góc quay khi nhìn cô.

Đạo diễn Lương không mấy hài lòng với cô.

Liễu Vi cũng không thấy mình thuộc dạng đẹp hoàn hảo, nên tự biết không hài lòng cũng đúng thôi.

Tuy nhiên, dù sao cô cũng chỉ có một cọng rơm này. Nếu phim quay không tốt sẽ khiến đạo diễn Lương trả hàng, và rồi cô sẽ phải rời khỏi đây để về với chế độ ăn kiêng. Vì vậy, cô không khỏi căng thẳng khi luôn bị đạo diễn Lương nhìn bằng ánh mắt như vậy.

Căng thẳng hai ngày, đạo diễn Lương mang đến cho cô một con chó.

Mấy ngày nay, Liễu Vi luôn học lịch sử. Cô ôm chú chó và ngẩn người, thắc mắc: “Khương Cơ từng nuôi chó ư?”

Lục Bắc Tinh xuống tàu hỏa, vội vã đến đoàn phim thứ hai thì thấy Liễu Vi đang trang điểm, ngồi dưới hành lang ngoài trời. Bốn máy quay hướng về phía cô, một máy trên mái nhà, một máy trên đường trượt hành lang, một máy được lắp trong bụi cỏ giả đối diện hành lang, và một máy do người quay phim cầm hướng thẳng vào cô để quay.

Liễu Vi đang chơi với con chó.

Con chó chạy nhảy khắp nơi, đuổi theo một cọng lông chổi. Liễu Vi cười sảng khoái, để lộ cả hàm răng, ha ha.

Bốn máy quay phát ra tiếng vo vo, xung quanh có khoảng hơn mười nhân viên công tác.

Tuy nhiên, biểu cảm của Liễu Vi như thể chỉ có mình cô ở đây. Cô thoải mái và tự nhiên.

Đây là bước đầu tiên trong quá trình tu luyện của diễn viên, quên đi máy quay.

Không phải thật sự quên, bởi nếu thật sự quên thì làm sao biết cách chụp ảnh và tạo dáng chứ?

Mà là về mặt tâm lý, Liễu Vi đã quên mất nó.

Con người khi bị chụp ảnh sẽ căng thẳng và không tự nhiên, và nó thuộc về bản năng, rất khó khắc phục. Ngay cả những diễn viên đã nổi tiếng một khi đối mặt với máy quay cũng sẽ không tự nhiên, và khán giả cũng rất dễ phát hiện ra, chẳng hạn như diễn viên sẽ vô thức làm ra vẻ ngầu, chẳng hạn như luôn hướng mặt đẹp nhất của mình về phía khán giả, chụp ra trông giống như bị trẹo cổ vậy.

Còn có một số diễn viên ngay cả khi rời khỏi máy quay vẫn không quên được trạng thái đó, ngay cả trong cuộc sống bình thường cũng phải đóng vai hoàn hảo của mình, đóng vai người được yêu thích, trông đặc biệt giả tạo và làm ra vẻ.

Vì vậy, Lục Bắc Tinh và Lương Bình đều không coi vấn đề tâm lý của Liễu Vi là chuyện gì to tát gì, họ không gặp nhiều người bình thường, thành thử tiêu chuẩn cũng khác với người thường. Trừ khi Liễu Vi phát điên đến mức không thể đóng phim, còn nếu cô vẫn xuất hiện trên màn ảnh như bình thường thì không có vấn đề gì to tát cả.

Lục Bắc Tinh xuống xe và đi thẳng đến, không thay quần áo cũng không nghỉ ngơi, hắn không hề có chút hình tượng nào của một thần tượng, không bằng nói là hắn đang ở xa thành phố và đám đông nên không muốn đóng vai ngôi sao “Lục Bắc Tinh” nữa, bây giờ trông hắn giống hệt như nhân viên công tác bên cạnh, đều có râu ria xồm xoàm và đầy mồ hôi.

Lương Bình thấy thì hắn thì lập tức đi tới, đứng bên cạnh hắn nói: “Thích nghi mấy ngày rồi, đã được chưa?”

Thời gian quay phim gấp, nhiệm vụ nặng nề, Lương Bình cũng không có thời gian thực sự dạy Liễu Vi từng chút một như đi học được, nên đành trực tiếp dùng thuốc mạnh, kiểu muốn cô thích nghi với máy quay thì cứ quay cô thôi, trừ lúc cô ở khách sạn thì không quay, còn những lúc khác chỉ cần lên xe là sẽ quay, đến phim trường thì càng ở bên ngoài càng có máy quay quay.

Để cô thích nghi với vai diễn thì cả ngày đều phải hóa trang, nhân viên công tác không nói chuyện với cô, các diễn viên phụ khác cũng đều hóa trang và gọi cô là công chúa, ngay cả khi ăn cơm cũng phải đổ cơm hộp vào đĩa gỗ bát đất rồi mới được bưng lên.

Ngoài ra, Lương Bình còn kể cho cô nghe câu chuyện về Khương Cơ hàng ngày, kể đi kể lại, tất nhiên là đã thêm vào các yếu tố của bộ phim và phiên bản lãng mạn do đạo diễn Lương tự hiểu.

Lương Bình nói: “Tôi đã bảo cô giáo dạy diễn xuất mà anh tìm nghỉ việc rồi. Tôi thấy tình hình của Tư Tư vẫn nên ít tiếp xúc với người ngoài thì hơn, dễ bị lộ.”

Mặc dù trong giới giải trí có nhiều người không bình thường nhưng thực sự mắc phải các loại bệnh tâm thần như trầm cảm, tâm thần phân liệt thì thực sự rất ít. Bởi vì một khi mắc phải, công chúng sẽ dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào họ, họ sẽ không thể đóng phim được nữa. Bởi vì bất kể họ xây dựng nhân vật nào, khán giả khi nhìn họ vẫn sẽ lập tức áp đặt cái mác “Bệnh tâm thần” lên họ. Khán giả không nhập tâm, phim điện ảnh và phim truyền hình sẽ không có người xem, tất nhiên nhà đầu tư sẽ không sử dụng những diễn viên như vậy nữa.

Tất nhiên, cũng có người lấy trầm cảm và tâm thần phân liệt làm hình tượng nhân vật. Dù sao đây cũng là một điểm bùng nổ bằng lưu lượng truy cập, lưu lượng truy cập bằng nhiệt độ, mà nhiệt độ thì được quy ra tiền, mọi hiện tượng kỳ lạ đều xoay quanh tiền mà sinh ra. Có tiền thì có thị trường, cái đẹp và cái xấu đều được hoan nghênh, đôi khi mức độ chấp nhận của công chúng cũng khiến người ta rất kinh ngạc.

Lương Bình không muốn Liễu Vi tạo ra hình tượng nhân vật kỳ lạ để hút người hâm mộ. Anh ta chỉ muốn giấu cô cho đến khi bộ phim ra mắt, nên trước đó, tốt nhất không ai được biết đến Liễu Vi.

Anh ta nói: “Tôi đã nói với Gia Thế, đừng tiết lộ thông tin của Tư Tư nữa. Những bức ảnh cô ấy chụp ở công ty trước đây đều đã được tôi mua lại, trước khi phim ra mắt sẽ không để lộ ra một bức nào.”

Điều quan trọng nhất đối với một diễn viên mới là sự bí ẩn. Khi công chúng càng không hiểu họ, thì sẽ càng khao khát họ.

Không giống như ngôi sao giải trí. Ngôi sao giải trí bán hình tượng nhân vật, công chúng không cần biết họ thực sự như thế nào, chỉ cần hình tượng nhân vật của họ. Cũng tức là nếu hình tượng nhân vật sụp đổ thì công chúng sẽ không còn theo đuổi họ nữa. Vậy nên để củng cố hình tượng nhân vật thì phải duy trì tỷ lệ phơi sáng cao, đây cũng là con đường mà Gia Thế đã vạch ra cho Liễu Tư Tư trước đây.

Lục Bắc Tinh được định vị là ngôi sao điện ảnh, hắn không thể có nhãn mác hình tượng nhân vật quá rõ ràng. Một khi nhãn mác đã cố định, con đường diễn xuất sẽ trở nên hẹp lại. Nếu hình tượng nhân vật của hắn là người đàn ông tốt, người đàn ông của gia đình thì hắn sẽ chỉ có thể đóng phim gia đình, hay đóng phim hài gia đình. Nếu hình tượng nhân vật của hắn là người đàn ông cứng rắn thì hắn không thể đóng phim tình cảm nhẹ nhàng được.

Lục Bắc Tinh chỉ có hai nhãn hiệu, một là đẹp trai, đàn ông có thể đẹp trai đến tám mươi tuổi, từ anh chàng đẹp trai đến ông già đẹp trai, đến nỗi tóc và râu đều bạc trắng thì vẫn có thể bán được sự lịch lãm, khán giả vẫn thích. Cái còn lại chính là diễn xuất tốt. Diễn xuất tốt của hắn thậm chí còn hơn cả đẹp trai, tức là hắn có thể không đẹp trai nhưng không thể đóng một vai diễn không tốt, đối với hắn cái sau càng quan trọng hơn cái trước.

Bây giờ, Lương Bình định tạo cho Liễu Vi một con đường diễn xuất giống như Lục Bắc Tinh, một thiết lập nhân vật giống nhau. Người đẹp, diễn xuất tốt.

Tất nhiên, diễn xuất của Liễu Vi không tốt. Nhưng điều này có thể đóng gói được.

Chỉ cần đóng gói tốt, cho dù Liễu Vi cả đời này chỉ đóng một bộ phim《Võ Vương truyện》này, thì cô cũng có thể trở thành huyền thoại.

Phương pháp là đóng xong《Võ Vương truyện》thì không đóng nữa.

Tất nhiên, Lục Bắc Tinh còn định dùng cô để đóng《Mùa Hè》, vậy thì đóng xong《Mùa Hè》rồi giải nghệ cũng được. Lương Bình đã nghĩ đến việc Liễu Vi bám lấy Lục Bắc Tinh đóng vài bộ phim, sau khi tạo dựng được nền tảng diễn xuất thì có thể mất mười năm tám năm để mài giũa một bộ phim, chờ một kịch bản hay, như vậy cô sẽ có thể nổi tiếng rất lâu.

Mặc dù Lương Bình là đạo diễn nhưng trong công ty của Lục Bắc Tinh lại không có chức quyền rõ ràng, anh ta cũng nảy sinh tâm lý lấy công ty làm nhà, bắt đầu lo lắng cho tương lai của những nghệ sĩ mà công ty chưa ký hợp đồng, làm cha rất xứng chức, đã nghĩ đến kế hoạch phát triển ba mươi năm tới của con gái, còn tưởng tượng con gái và Lục Bắc Tinh cùng đứng trên bục nhận giải Oscar, mà bộ phim chính là do anh ta quay.

Đẹp lắm.

Lục Bắc Tinh cười lạnh: “Anh làm thế với cô ấy, không sợ cô ấy bị tâm thần phân liệt sao? Không thoát khỏi vai diễn thì phải làm sao đây?”

Lương Bình: “...”

Dù sao cũng không phải con ruột, vẫn có chút xa lạ, thời điểm quan trọng vẫn đối xử như với vai diễn chứ không phải với người. ( truyện trên app tyt )

Lục Bắc Tinh: “Còn nữa, con chó là sao đây? Khương Cơ từng nuôi chó à?”

Khương Cơ chưa từng nuôi.

Để quay《Võ Vương truyện》, Lương Bình đã cày bốn năm sách, còn đến khoa Lịch sử Bắc Đại nghe giảng sáu tháng, Lục Bắc Tinh nhìn chằm chằm Lương Bình. Khương Cơ thích chim thần, thích ngựa, thậm chí để diệt chuột đã nuôi cả một cung điện toàn mèo, nhưng thực sự chưa từng nuôi chó.

Nhưng trên mạng đều nói Khương Võ Vương chính là con chó trung thành, cho nên làm tròn lên thì Khương Cơ cũng coi như đã nuôi chó rồi.

Lương Bình nhỏ giọng nói: “Đó không phải là vì Tư Tư sao. Tôi đã hỏi trợ lý rồi.”

Đường Hi bị ép hỏi, tưởng rằng bí mật lớn nhất của công ty đã bị bại lộ, tương lai của chị Tư Tư sẽ tiêu tan. Trong lúc tinh thần hoảng loạn, Đường Hi đã bị đạo diễn Lương dụ dỗ, suýt nữa nói hết ra.

Lương Bình hỏi Liễu Vi đã uống thuốc gì, Đường Hi nói Liễu Vi không đi khám bác sĩ cũng không uống thuốc, chỉ là tổng giám đốc Ngưu từ nhà bạn bế một con mèo về.

Lương Bình hỏi: “Mèo?”

Đường Hi trả lời: “Sau khi chị Tư Tư có Mao Mao, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, thật đấy!”

Lục Bắc Tinh nói: “Cho nên, anh lại đi kiếm một con chó.”

Lương Bình giải thích: “Tôi không tìm được bác sĩ đáng tin ở đây, thuốc cũng không thể uống bừa được. Nghe nói mèo có tác dụng nhưng tôi cũng không thể bắt mèo về được, nó chạy mất thì sao? Thế là đi kiếm một con chó.”

Đạo diễn Lương đích thân đến chợ mua một con chó giết lấy thịt, bị nhốt trong lồng ở cửa hàng bán thịt chó. Anh ta mua với giá tám mươi tệ một cân, không cần người ta giết, kẹp vào chân xe điện mang về.

Đạo diễn Lương nói: “Tôi còn đưa đến bệnh viện thú y để tiêm phòng và tắm rửa, mua một đống đồ, còn đắt hơn cả tiền mua chó!”

Lục Bắc Tinh hỏi: “Vậy sau khi quay xong thì sao? Nuôi ba năm tình cảm mặn nồng, rồi cứ thế bỏ đi? Đưa về Bắc Kinh à?”

Đạo diễn Lương nhìn hắn, biết không thể nói vứt đi được. Liễu Vi ở Bắc Kinh không có nhà, trước đây ở biệt thự do Gia Thế sắp xếp. Ba năm sau, cũng không biết hợp đồng của cô với Gia Thế có thể giải quyết được không. Giải quyết xong rồi thì ở đâu? Người thì không biết nuôi thế nào, huống chi lại nuôi thêm một con chó. Như vậy thì quá khó khăn cho cô.

Đạo diễn Lương nói: “Vậy tôi mang về nuôi là được rồi, tôi nuôi, tôi nuôi cho con gái tôi.”

Liễu Vi trước ống kính vẫn đang chơi với con chó. Con chó chơi mệt rồi, nằm thở hổn hển bên chân cô, lè lưỡi nhỏ. Liễu Vi nhìn nó đầy tình cảm, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười.

Lục Bắc Tinh hỏi: “Con chó có tác dụng gì?”

Lương Bình trả lời: “Có tác dụng! Vừa mới đến còn cứng nhắc, hóa trang cũng cứng nhắc, nghe người ta gọi công chúa cũng không tự nhiên. Nhưng chơi với con chó thì lại không nhớ tới nữa. Nếu những diễn viên khác mà làm như vậy cũng có tác dụng thì quá tuyệt! Khi quay phim tôi nhất định sẽ buộc một con chó ở bên cạnh!”

Lương Bình đã phát hiện ra, phải nói là Lục Bắc Tinh cũng biết, chính là Liễu Vi không có nhiều tâm cơ. Không phải nói cô ngốc, chỉ số thông minh cũng chỉ là của người bình thường, chính là đầu óc đơn giản, không nghĩ nhiều, giống như 99% người trên thế giới, không phải là người có tâm tư sâu sắc.

Điều kỳ lạ nhất là cô không có ý thức mình là người đẹp.

Người đẹp từ nhỏ đã được thế giới đối xử tử tế, từ nhỏ đã biết mình có “Đặc quyền.” Đây là một thái độ không tự chủ. Họ rất ít khi bị từ chối, rất ít khi gặp phải thất bại, thường xuyên được người lạ giúp đỡ. Không phải không có kẻ xấu, thậm chí người đẹp gặp phải ác ý cũng nhiều hơn người bình thường nhưng so với kẻ xấu thì trên đời vẫn còn nhiều người tốt chán.

Nhưng Liễu Vi không ý thức được mình là người đẹp. Có thể vì từ nhỏ đã bị công ty quản lý, từ rất nhỏ đã rời xa nhà đến Hàn Quốc đào tạo. Nói theo một góc độ khác, cô cũng giống như bị nhốt trong một vòng tròn nhỏ để lớn lên, tính khép kín của vòng tròn rất cao, bởi vậy nên cô mới thiếu ý thức đến vậy.

Khi cô tự nhiên thoải mái trước ống kính, trạng thái đó sẽ xuất hiện, cô không kiêu ngạo. Thiên sinh lệ chất khó tự bỏ. Liễu Vi không phải tự bỏ nhưng cô cũng rất an nhiên khi mình không phải là tiêu điểm của đám đông, không được mọi người chú ý.

Trong những bộ phim khác muốn quay cảnh người đẹp tuyệt thế, trạng thái như vậy có thể không phù hợp nhưng trong《Võ Vương truyện》thì quá phù hợp!

Ngay từ đầu, Lương Bình đã biết bộ phim này chẳng liên quan gì đến lịch sử. Nó chỉ là một cái tên phim lịch sử, mượn nhân vật lịch sử để diễn một bộ phim tình yêu lãng mạn. Bối cảnh lịch sử và nhân vật đều là đạo cụ tạo nên thế trận cho cuộc tình này.

Trong sử sách, Khương Cơ đã lập nên một đế chế. Dù nghĩ thế nào thì cô cũng không phải là người đơn giản.

Đây là một đạo lý rất đơn giản, không ai không hiểu.

Vậy tại sao phim lại phải quay như vậy? Bởi vì mọi người thích xem.

Lương Bình là một đạo diễn. Khi học ở Bắc Ảnh, anh ta cũng đã học lớp văn hóa, trình độ cũng không thấp. Dù sao thì những người giảng bài cho họ cũng đều là những người đang làm nghề, không phải là đóng cửa tự chế tạo xe. Những gì các thầy giáo dạy cho họ đều là tâm huyết và tinh hoa của họ trong nghề.

Đối với việc giải thích lịch sử, mọi người chỉ có thể xuất phát từ thời đại của mình để giải thích. Đây chính là hạn chế của thời đại.

Nói thẳng ra thì không ai có được tầm nhìn và trí tuệ vượt thời đại. Trên mạng có rất nhiều nhà bác học mạng, người nào cũng chỉ điểm giang sơn mấy nghìn năm, dường như đều có tầm nhìn và trí tuệ vượt thời đại. Đây đều là đang nằm mơ.

Kẻ phàm chính là như vậy. Mà khán giả chính là tập hợp của những kẻ phàm. Giống như năm cốc nước nóng hai mươi độ đổ vào nhau sẽ không biến thành một trăm độ, một nhóm những kẻ phàm có chỉ số thông minh tám mươi tụ tập lại, chỉ số thông minh cũng sẽ không vượt quá tám mươi.

Là một đạo diễn, một người truyền bá văn hóa, khao khát phát ra trí tuệ vượt thời đại, khai trí cho kẻ phàm là lý tưởng của họ. Nhưng các thầy giáo nói với họ tốt nhất đừng làm như vậy.

Đầu tiên, đừng tự cao tự đại. Những kẻ cho rằng mình thông minh hơn người, sau này đều chứng minh là đang ảo tưởng.

Thứ hai, khi là một người truyền bá văn hóa, nhiệm vụ đầu tiên là phải truyền bá văn hóa ra ngoài, chứ không phải đối đầu với công chúng. Muốn làm như vậy cũng được nhưng trong nghề này, những người thực sự có thể đạt được danh tiếng đều đã chết. Những người còn sống đều bị mắng, thậm chí bị mắng cũng là điều xa xỉ. Khán giả căn bản không thèm để mắt đến. Bạn chiếu phim miễn phí không lấy tiền mời người xem, khán giả còn thấy mở ra xem là lãng phí thời gian.

Cuối cùng, trước tiên phải ăn cơm, sau đó mới nói đến lý tưởng.

Khương Cơ là một người phụ nữ, đây là nhãn mác mà mọi người nhìn thấy đầu tiên ở cô ấy, chứ không phải cô ấy là hoàng đế của một đế chế. Thời đại này nhìn nhận phụ nữ như thế nào thì khán giả sẽ nhìn nhận Khương Cơ như vậy.

Điều này bao gồm bất kỳ điều gì trên người cô ấy, bất kỳ ai bên cạnh cô ấy, mọi người đều sẽ giải thích từ góc độ “Phụ nữ” và sẽ đưa ra kết luận tương tự như những người phụ nữ khác. Mọi người hiểu những người phụ nữ xung quanh mình như thế nào thì cũng sẽ giải thích Khương Cơ như vậy.

Vì vậy, Lương Bình chưa bao giờ định làm một bộ phim lịch sử. Bộ phim này ngoài cái tên và nhân vật có liên quan đến lịch sử thì mọi thứ khác đều là hư cấu.

Anh ta đã viết nhân vật Khương Vũ do Lục Bắc Tinh thủ vai thành người có công lớn nhất trong việc lật đổ nước Lỗ và các nước chư hầu khác, lật đổ sự thống trị mục nát của Đại Lương, lập nên nhà Thương. Và đây chính là một vấn đề logic: Vậy thì Khương Cơ, người cuối cùng lên ngôi hoàng đế, sẽ là người như thế nào?

Cô ấy sẽ có tính cách gì?

Tại sao cuối cùng lại lên ngôi hoàng đế và cùng Khương Vũ sống đến đầu bạc răng long?

Như vậy, ngược lại toàn bộ chuỗi logic, thiết lập nhân vật của Khương Cơ sẽ xuất hiện một cách hợp lý.

Ngây thơ, trong sáng, ngoài xinh đẹp ra thì gần như không có cảm giác tồn tại.

Thiết lập nhân vật của Khương Cơ trong《Võ Vương truyện》rất đơn giản. So với thiết lập nhân vật Khương Vũ của Lục Bắc Tinh phong phú, mạch lạc hình thành thiết lập nhân vật rõ ràng thì cô ấy chỉ là một nhân vật rất đơn giản.

Đây là lý do tại sao logic của phim thương mại rất đơn giản. Phim thương mại vốn không cần logic quá phức tạp, chỉ cần phân biệt rõ chính tà là được.

Một mặt cũng là do dự án này kéo dài đến tận bây giờ, kết quả của sự đan xen giữa các khía cạnh.

Lúc đầu, vì là dự án của Lục Bắc Tinh nên kịch bản quá thiên về vai diễn của hắn, khiến các ngôi sao nữ hạng A không muốn nhận kịch bản.

Đoàn phim chỉ có thể chọn các ngôi sao nữ hạng B nhưng ngôi sao nữ hạng B lại không đủ sức nặng, nếu cho quá nhiều đất diễn thì nhà đầu tư sẽ không hài lòng, chỉ có thể tiếp tục sửa kịch bản để chuyển cảnh quay nổi bật cho Lục Bắc Tinh.

Bây giờ chọn một diễn viên mới, ngoài một khuôn mặt có thể thì không có chút khả năng gánh phim nào, tất cả đều chỉ dựa vào Lục Bắc Tinh, để không khiến nhà đầu tư bỏ chạy, đành phải sửa lại kịch bản, thành ra như bây giờ.

Trở thành như vậy, thực ra mọi người đều rất căng thẳng. Bao gồm cả Lục Bắc Tinh và Lương Bình đều có chút lo lắng nhưng bây giờ cũng không thể quay đầu lại được nữa.

Nếu không tìm được Liễu Vi, cách cuối cùng là sửa lại kịch bản một lần nữa, tăng thêm đất diễn cho nữ chính trong kịch bản, đi đàm phán lại với các ngôi sao nữ hạng A.

Tuy nhiên, vì đã tìm được Liễu Vi, mặc dù không cần sửa kịch bản nữa nhưng áp lực lại đè hết lên vai Lục Bắc Tinh.

Lương Bình không có tiếng tăm gì, các nhà đầu tư cũng không vì anh ta mà đầu tư nên anh ta chịu ảnh hưởng ngược lại còn ít.

Lục Bắc Tinh không phải là không có kinh nghiệm gánh phim một mình, trong lịch sử điện ảnh cũng không thiếu những ví dụ về phim điện ảnh thành công rực rỡ do một mình nam chính đóng chính.

Nhưng lần này, đủ thứ bất lợi cộng lại, dù Lục Bắc Tinh có tự tin đến đâu, cũng rất khó dự đoán được doanh thu phòng vé và khán giả có mua vé hay không.

Hơn nữa, đây là một bộ phim thương mại. Những bộ phim thuộc thể loại khác còn có cơ hội để cứu vãn danh tiếng, còn phim thương mại thì doanh thu phòng vé là vua chúa. Dự án này của hắn đã kéo dài bốn năm rồi, xem hết các ngôi sao nữ trong giới giải trí, cuối cùng lại chọn một diễn viên mới, bên ngoài đều đồn hắn quá kiêu ngạo, không nể mặt ai, không biết ảnh đế Lục đã bắt đầu đi cầu thần bái Phật chưa.

Đó đó nếu bộ phim này mà không phải là phim có doanh thu cao nhất năm thì hắn chắc chắn sẽ bị mắng.

Lương Bình còn nói chêm bên cạnh: “Khương Cơ này là Khương Cơ phù hợp nhất với anh rồi đó nha, anh không được phép làm hỏng đâu đấy.”

Lục Bắc Tinh đã mất ngủ nhiều ngày nhìn anh ta một cái.

Trước khi phim ra rạp, hắn đừng hòng ngủ ngon giấc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play