Tiểu Mã vào công ty được bốn năm, vì lúc đầu được Cao Lãng mang theo bên cạnh làm trợ lý nên mọi người đều kính trọng gọi một tiếng chị Mã, tên thật là Mã Phân. Nhưng gọi chị Phân thì cứ như gọi người hầu nên cô ta vừa không thích người ta gọi cô ta là chị Mã, cũng không thích người ta gọi cô ta là chị Phân, chỉ thích người ta gọi cô ta là Tiểu Mã.
Bây giờ cô ta vẫn chưa biết tương lai của mình sẽ ra sao, có thật sự có thể tiến thêm một bước nữa không, sau khi Cao Lãng ngã cô ta có thể đổi danh xưng trên danh thiếp không, vừa phấn khích vừa lo lắng, vừa mong đợi vừa sợ hãi, trong lòng lúc nóng lúc lạnh.
Nhưng lần này cô ta đã nhìn rõ một chuyện.
Trước đây cô ta vẫn cho rằng nghệ sĩ là sản phẩm của công ty, đuổi nghệ sĩ là chuyện bình thường nhưng đuổi một nhân viên như chị Cao thì không thể nào. Nếu không thì tại sao trong giới lại có nhiều người quản lý và công ty làm bậy như vậy mà vẫn không sụp đổ? Nguyên nhân chính là vì nghệ sĩ là tầng lớp thấp nhất trong giới giải trí.
Nhưng hôm nay cô ta lại học được một đạo lý mới, khi nghệ sĩ gần như được nuôi bằng tiền thì bất kỳ quản lý cấp cao nào cũng không sánh bằng. Những nghệ sĩ như Liễu Vi trên mặt viết rõ hai chữ tiền tài chính là nằm trong hàng ngũ này. Cho dù cô vẫn chưa kiếm được tiền, cho dù chỉ có Tổng giám đốc Ngưu tin rằng cô có thể nổi tiếng và kiếm được tiền thì cô cũng quan trọng hơn Cao Lãng.
Lần này chị Cao thất bại chính là vì không nhìn rõ sự thay đổi địa vị của mình.
Nói thật, đem ba bốn chục nghệ sĩ chưa ra mắt trong bộ phận đào tạo nghệ sĩ trói lại cũng không bằng một ngón tay của chị Cao, chị Cao muốn bọn họ sống thì bọn họ sẽ sống, muốn bọn họ chết thì bọn họ phải chết.
Nhưng Liễu Vi thì khác. Liễu Vi là loại nghệ sĩ mà công ty viết kế hoạch phát triển lên người cô, dùng năm năm để đào tạo cô, chờ cho cô trưởng thành mới ra mắt, đương nhiên chị Cao không thể so sánh được, trong mắt Tổng giám đốc Ngưu, mười chị Cao cũng không bằng.
Mã Phân nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, từ việc làm việc dưới trướng chị Cao, cái gì cũng học theo cô ta trở thành người làm việc dưới trướng Tổng giám đốc Ngưu, cái gì cũng vì công ty mà suy nghĩ.
Liễu Vi là một mắt xích quan trọng trong sự phát triển tương lai của công ty, địa vị từ một nghệ sĩ không có tiền đồ trở thành công chúa.
Ngày hôm sau, Mã Phân đã đến khách sạn từ sớm để nói chuyện với nhà hàng khách sạn về việc đặt chế độ ăn kiêng tập thể dục, còn đưa cả thực đơn của Liễu Vi cho bếp trưởng nhà hàng.
Các khách sạn gần Hoành Điếm đều rất quen với việc tiếp đón các ngôi sao, rất giỏi làm các món ăn kiêng tập thể dục, không giống như người giúp việc làm xong rồi cho hết vào tủ lạnh, ăn vào lạnh ngắt khiến người ta muốn tự kỷ.
Sáng sớm Liễu Vi thức dậy, vốn dĩ khi nhìn thấy món ăn kiêng tập thể dục đã muốn nổi điên rồi – Dù sao cũng đã từng được nếm trải sự tự do trong thời gian ngắn.
Nhưng khi cô ăn hạt dẻ hấp bí ngô còn ấm, rau xà lách trộn với thịt ức gà thái hạt lựu và hạt cá hồi nêm nếm gia vị, uống bột ngũ cốc cũng cho thêm nước táo để nêm, cảm giác này hoàn toàn khác, chưa kể ăn xong còn có một món tráng miệng chuyên dùng để giảm cân: Thạch làm từ bột khoai nưa, làm thành màu đỏ tím, hiệu ứng thị giác rất tốt, dường như cũng trở nên ngon hơn.
Đây là lần đầu tiên cô ăn xong món ăn kiêng tập thể dục mà không muốn hủy diệt thế giới.
Mã Phân theo xe đến phim trường vào trong liền đi chào hỏi đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất và các tổ trưởng. Không đưa tiền mà chỉ nói vài câu dễ nghe. Sau đó tập trung vào đạo diễn và biên kịch, muốn xin thêm đất diễn cho Liễu Vi.
Vai nữ thứ tư này của Liễu Vi không phải do công ty tùy tiện chọn.
Tên phim là《Khương Cơ》nhưng lúc đó các nhà đầu tư đều nhúng tay vào, nhét kịch bản ngày càng đồ sộ, cồng kềnh. Nhưng phim lịch sử mà, nhân vật vốn đã rất nhiều, mỗi người đều có tên có họ có câu truyện riêng có truyện ký, nếu xét cho cùng thì ai cũng có thể gánh vác được một bộ phim, thêm đất diễn cũng có lý do chính đáng. Bộ phim này mở đầu là quay từ nước Lỗ nên mùa này gọi là Lỗ quốc truyện cũng không sai. Nữ chính ban đầu là một tiểu hoa đang nổi tiếng, vốn định sẽ đóng, sau đó khi đàm phán hợp đồng thì lại đổi ý bỏ chạy, phim lại đã định lịch chiếu, nhất định phải nhanh chóng ra mắt, đạo diễn mới vội vàng quay phim như thể nhà sắp cháy, biên kịch viết kịch bản tại chỗ cũng bất đắc dĩ, trước khi đến đây anh ta căn bản không biết có nhân vật nào phải viết câu chuyện nào.
Công ty định vai nữ thứ tư này cho Liễu Vi là có ý định nhặt của rơi nhưng trên thực tế căn bản không trông chờ bộ phim này quay xong có thể nổi tiếng. Nhìn thế này cũng không giống như có thể nổi tiếng, chỉ mong quay xong có thể phát sóng, để lý lịch đẹp hơn một chút.
Chỉ cần không khiến người ta tức giận đến mức phẫn nộ, bị khán giả liên hợp tẩy chay thì việc Liễu Vi ra mắt với một bộ phim lịch sử cũng rất vẻ vang.
Vì như mọi người đều biết, phim truyền hình có chuỗi khinh thường riêng, phim lịch sử hơn phim hiện đại, phim hiện đại hơn phim thần thoại, đỉnh cao là phim võ hiệp, Kim Dung Cổ Long tự mang lưu lượng, quay thế nào cũng có người xem, tất nhiên, phim chế tác lớn của đài truyền hình trung ương không nằm trong số này, không phải nói đài truyền hình trung ương không lật xe, mà là địa vị lật xe tương đối cao, khán giả chỉ nói diễn viên không biết diễn, đạo diễn không biết đạo diễn, sẽ không nói phim của đài truyền hình trung ương không hay, một nền tảng tốt như vậy mà cũng có thể lật xe, chỉ có thể là các người vô năng mà thôi.(App TYT)
Tác phẩm ra mắt của Liễu Vi là đóng vai con dâu nhỏ trong phim mẹ chồng nàng dâu không bằng đóng vai bình hoa trong phim lịch sử. Trước tiên là dễ định hình hình tượng của cô, khiến cô rất khó nhận được các loại phim khác, sau này con đường diễn xuất lại rộng hơn.
Tất nhiên, diễn xuất không tốt càng không thể đóng phim hiện đại. Phim hiện đại nổi tiếng là tấm gương soi yêu tinh, diễn xuất không tốt trong phim hiện đại sẽ bị phóng đại vô hạn, phim cổ trang sẽ có đủ loại trang phục và kiểu tóc kỳ lạ để trang trí, quay tiên khí một chút đẹp một chút là có thể một cái đẹp che trăm cái xấu, phim hiện đại có thể tìm được lý do rất ít, diễn không tốt chính là diễn không tốt, nếu như trong cùng một nhóm có người diễn tốt thì càng bị đóng đinh trên cột nhục mà xé cũng không xé xuống được.
Công ty chọn bộ phim này cho Liễu Vi là đã cân nhắc nhiều lần. Cho rằng trong đoàn làm phim cỏ này đã định trước, cô ấy diễn xuất không tốt cũng sẽ không quá xấu xí, đẹp một chút tiên khí một chút làm một tấm phông nền đẹp là được, chỉ cầu lý lịch đẹp, không cầu một phát ăn ngay.
Mã Phân không muốn cho Liễu Vi thêm nội dung gì để phát huy diễn xuất, chỉ muốn cô xuất hiện trước ống kính nhiều hơn một chút, vì vậy cô ta muốn thêm một vài cảnh Liễu Vi xuất hiện cùng các diễn viên khác.
Đạo diễn rất dễ nói chuyện, chủ yếu là vì nửa tháng nay Liễu Vi vào đoàn rất nghe lời, bảo chờ ở bên ngoài một ngày thì chờ một ngày, tối quay đến mấy giờ cũng không phàn nàn, khuyết điểm duy nhất là không nhiệt tình lắm, lúc nào cũng trốn ở góc cùng hai trợ lý ăn vặt chơi game, cũng không tìm đạo diễn, diễn viên chính để liên lạc tình cảm. Nhưng những người trong đoàn này cũng có ý đồ mà không có gan, Liễu Vi là người mới mà mang theo bốn trợ lý, ở khách sạn thì ở phòng tổng thống, đi lại thì thuê xe, hơn nữa cô lại là người nhảy dù, trước khi vào đoàn đạo diễn chỉ có một tấm ảnh, thậm chí còn chưa gặp người thật, tiệc khai máy cũng không đến, đến khi khai máy mới trực tiếp vào đoàn. Nghe nói là nghệ sĩ được tổng bộ ủng hộ, vì vậy mọi người đều thu móng vuốt lại, chỉ dám nhìn từ xa. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mã Phân đến nói chuyện thêm đất diễn, đạo diễn không do dự nhiều đã đồng ý, mời nam diễn viên chính mùa này, nam diễn viên đóng vai Lỗ Vương – Khương Nguyên đến nói chuyện.
Người đóng vai Khương Nguyên là một ngôi sao mờ nhạt. Chưa bao giờ nổi tiếng, đến năm bốn mươi tuổi mới vừa mới nổi lên, hắn ta đã tốn rất nhiều công sức mới giành được vai nam chính của bộ phim nhỏ này mà cũng chỉ là mùa đầu tiên. Bản thân hắn ta diễn xuất cũng không tệ, tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, hồi trẻ thì mày rậm mắt to, đáng tiếc thị trường bắt đầu thích những chàng trai đẹp theo kiểu Hàn Quốc, tốt nghiệp xong là thất nghiệp. Sau khi kết hôn hắn ta lại béo lên, trong nháy mắt từ một anh chàng đẹp trai biến thành một ông chú, mà còn là một ông chú thô kệch, kiểu đeo cặp đưa con đi học. Công ty cũng không lớn, có thể nhận được bộ phim này hoàn toàn là nhờ hắn ta theo đuổi đu bám đến chết.
Theo như lời thì Liễu Vi đóng vai Khương Cơ là con gái của Khương Nguyên, hẳn là quan hệ với hắn ta không tệ. Nhưng hắn ta nghe nói Liễu Vi có bối cảnh, công ty lớn, người cũng quá xinh đẹp quá trẻ, hắn ta sợ rằng không ăn được thịt lại còn rước họa vào thân, vẫn luôn trốn tránh người ta.
Bây giờ nghe đạo diễn nói hắn ta lập tức đồng ý, hỏi: “Diễn thế nào?”
Đạo diễn nói: “Thế này đi, lát nữa anh ngồi trên đài, để Khuowmg Cơ ngồi dưới anh, thêm một cái chiếu, anh nói xong lời thoại, hỏi một câu con gái ta thế nào, để Tư Tư tiếp một câu.”
Nam diễn viên chính: “Được được.”
Biên kịch đi thêm lời thoại, sau đó thông báo cho những người khác cùng cảnh.
Liễu Vi trang điểm xong đi đến thì nhận được lời thoại mới, trên đó thêm mấy câu tô đỏ in đậm.
Khương Nguyên (Nói xong với Phùng Tuyền): Con gái ta, con cảm thấy thế nào?
Khương Cơ: Rất tốt.
Khương Nguyên (Nói xong với Phùng Tuyền): Con gái ta cảm thấy thế nào?
Khương Cơ: Tuân theo lệnh của phụ vương.
Khương Nguyên (Như trên): Con gái, con cảm thấy thế nào?
Khương Cơ: Tốt.
Liễu Vi: “... Thêm ba câu này có ý nghĩa gì không?” Cảm thấy toàn là lời vô nghĩa.
Mã Phân nghiêm túc nói: “Đây là đất diễn thêm cho cô.”
Liễu Vi không phải là người không biết điều, Mã Phân vừa đến cô đã có thể thêm đất diễn, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn chị Mã.”
Mã Phân: “Không cần không cần, Tư Tư không cần gọi chị. Cứ gọi tôi là Mã Phân là được.”
Liễu Vi có hơi không gọi được.
Mã Phân: “Dù sao cũng đừng gọi chị. Tên tiếng Anh của tôi là Susie, cô gọi tôi bằng tên tiếng Anh là được.”
Liễu Vi thở phào nhẹ nhõm: “Susie, lần này phải nhờ cô nhiều rồi.”
Mã Phân: “Không sao, sau này chúng ta là người một nhà rồi, không cần khách sáo với tôi. Cô tốt thì tôi tốt, tôi tốt thì mọi người đều tốt.”
Sau khi Mã Phân đến Liễu Vi bắt đầu cuộc sống mỗi ngày thêm một cảnh diễn, thỉnh thoảng thêm hai cảnh. Thời lượng lên hình của nữ thứ tư nhanh chóng vượt qua nữ thứ ba. Nữ thứ ba cũng là nghệ sĩ của một công ty khác, cũng là người do nhà đầu tư nhét vào, đóng vai Vương Hậu của Khương Nguyên, nữ thứ hai và nữ chính là hai chị em Phùng. Hậu cung của nước Lỗ phần lớn đều là diễn xuất của hai chị em Phùng, phim cổ trang chính là xem diễn xuất hậu cung, nữ chính và nữ thứ hai danh xứng với thực.
Liễu Vi tưởng nữ thứ ba sẽ phản đối, Mã Phân cũng đề phòng mấy ngày, còn cố ý đi tìm nữ thứ ba nói chuyện, bày tỏ đầy đủ ý muốn làm lành, đại khái là “Công ty chúng tôi lớn mạnh, cô không gây chuyện với nghệ sĩ của tôi, đối với cô có lợi, có người trong triều thì việc gì cũng dễ làm.” Nữ thứ ba rất hiểu chuyện, bị Mã Phân thuyết phục, không phản đối việc thêm đất diễn.
Đường Hi nói: “Thực ra nếu cô ta gây chuyện, đạo diễn chỉ tức giận cô ta thôi. Đạo diễn muốn thêm đất diễn cho ai thì thêm, nếu cô ta có bản lĩnh thì cô ta cũng đi thêm, cô ta không thêm được thì không thể trách người khác.”
Liễu Vi cảm nhận được sức hấp dẫn của kẻ bắt nạt trong giới giải trí, lần này cô làm kẻ bắt nạt.
Những ngày được thêm đất diễn vừa đau khổ vừa vui vẻ. Liễu Vi bắt đầu cuộc sống chỉ cần thức là trang điểm, khi ngủ có lẽ cũng không tháo đầu tóc, mặc dù diễn xuất vẫn chưa tiến bộ bao nhiêu nhưng ở phim trường đã ngày càng quen thuộc, không còn bị đạo diễn và những người diễn cùng hù dọa nữa, thậm chí cô đã có thể quên hết mọi người xung quanh, chỉ diễn của riêng mình. Chẳng lẽ đây không phải là tiến bộ sao?
Đạo diễn gấp rút quay phim vì bộ phim này dự kiến sẽ phát sóng vào kỳ nghỉ hè năm sau. Kỳ nghỉ hè luôn là thiên hạ của phim cổ trang, là nơi các nhà sản xuất phim tranh giành nhau. Nếu phim cổ trang không phát sóng vào kỳ nghỉ hè, đợi đến khi học sinh khai giảng thì sẽ không còn ai xem nữa, cũng không thể theo dõi phim đúng giờ.
Đạo diễn quay rất thuận lợi, biên kịch đã đang gấp rút viết kịch bản tiếp theo.
Hôm nay quay cảnh Khương Nguyên uống thuốc độc tự vẫn, Liễu Vi phụ trách đứng bên cạnh khóc từ đầu đến cuối, phải khóc đến xé lòng xé phổi, vì Khương Nguyên tự vẫn là để bảo vệ Khương Cơ không bị Triệu Vương cướp đi.
Nam chính diễn xong rất nhanh đã đi ăn dưa hấu, ngồi bên cạnh trường quay xem Liễu Vi khóc lóc thảm thiết.
Trong trường quay không còn ai, chỉ có một diễn viên đóng thế nằm trên đất đóng vai Khương Nguyên đã chết, Liễu Vi khóc không ra nước mắt, khóc hai tiếng lại phải nhỏ thuốc nhỏ mắt, nhỏ xong thuốc nhỏ mắt ngửa đầu nhắm mắt nặn ra, hai hàng nước mắt chảy xuống, cô phải khóc lâu một chút, nước mắt phải chảy nhiều một chút nên luôn phải nhỏ thuốc nhỏ mắt thêm nước mắt.
Diễn xuất của Liễu Vi đúng là không có, lúc khóc cũng không có biểu cảm gì nhưng cảnh quay vẫn đẹp, quay cận mặt cũng đẹp. Người quay phim cầm máy đứng trước mặt Liễu Vi, ống kính quay cận mặt cô.
Đạo diễn ngồi trước màn hình giám sát, cửa sổ nhỏ trên màn hình giám sát màu sắc không đủ phong phú, hình ảnh cũng không đủ lớn nhưng lông mi ướt đẫm của Liễu Vi treo những giọt nước, đôi má trắng trẻo không có lỗ chân lông gần như có thể phản quang, trong ống kính có một loại chất liệu sứ, sáng bóng trắng trẻo.
Vì Liễu Vi không biết diễn, đạo diễn liền bảo cô đừng diễn, đừng cố ý làm biểu cảm, khóc không đủ thảm thì cứ lặng lẽ rơi nước mắt, diễn ra lại trở thành một loại đờ đẫn vô hồn, giống như Khương Cơ không quan tâm đến cái chết của cha ruột.
Đạo diễn bảo máy quay quay cận mặt Liễu Vi hơn ba mươi phút, trước sau quay các chi tiết trên mặt cô, mãi đến khi giám đốc sản xuất nhắc nhở anh ta.
Linh hồn làm phim truyền hình ngẫu nhiên của đạo diễn đã thức tỉnh, ông ấy hài lòng nói: “Cắt ra chắc chắn sẽ đẹp. Cảnh quay đẹp là đã thắng một nửa rồi.”
Đạo diễn cũng có một giấc mơ dựng phim, cũng từng mơ ước được quay một bộ phim có thể lên được Oscar, đến lúc đó ông ấy mặc vest đứng trên bục nhận giải, lại là một Trương Nghệ Mưu thứ hai.
Nhưng mơ mãi cũng chỉ là mơ, có thể thực hiện được mới gọi là lý tưởng.
Đạo diễn mang cuộn băng cuối cùng quay được hôm nay về nhà, tự mình đưa vào máy tính để cắt chơi, cắt xong thì cắt một đoạn nửa phút đăng lên vòng bạn bè của mình.
Ngày hôm sau, có một người gọi điện cho ông ấy: (Nam chính, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi!).
Đạo diễn đăng lên vòng bạn bè chính là muốn mọi người khen.
Nhưng người gọi điện đến không phải khen ông ta mà là hỏi về Liễu Vi.
Hỏi Liễu Vi có phải là diễn viên không? Sinh năm bao nhiêu? Có phải diễn viên chuyên nghiệp không? Đã đóng những phim nào? Có công ty quản lý không?
Đạo diễn biết là có vai diễn đến tìm người nhưng người gọi điện cho ông ấy lại là người trong giới điện ảnh, ông ấy liền nói: “Không phải diễn viên, không phải diễn viên chuyên nghiệp, nghe nói trước đây từng đi Hàn Quốc học nhảy, là một ngôi sao biểu diễn. Là người mới của Gia Thế. Người thì khá trẻ, sinh năm 2002, năm nay mới mười chín tuổi.”
Bên kia nghe xong có vẻ hơi do dự: “Là người như thế nào?”
Đạo diễn suy nghĩ một chút, không nỡ cản trở đường của người khác, cũng muốn kết một mối lương duyên để sau này có lợi cho mình, liền nói thật: “Không có diễn xuất nhưng cũng không có thói quen xấu, người rất nghe lời, cũng coi như chăm chỉ, công ty quản lý cũng không gây chuyện, đóng phim ở chỗ tôi hai tháng, chưa từng ra ngoài một lần.”
Bên kia: “Có ảnh và video thử vai không?”
Đạo diễn: “Anh tưởng phim nhỏ của tôi là phim điện ảnh của mấy anh sao?” Còn video thử vai nữa. Ông ấy liền gửi bức ảnh mặt mộc của Liễu Vi mà công ty quản lý đã gửi cho ông ấy lúc trước.
Đạo diễn: “Chỉ có một tấm này thôi. Nếu anh muốn nhiều hơn, ngày mai tôi sẽ lén quay cho anh một đoạn.”
Bên kia không khách sáo chút nào: “Anh quay đi. Về Bắc Kinh tôi mời anh ăn cơm.”
Một bữa cơm, đạo diễn đã “Bán” luôn Liễu Vi.
Ngày hôm sau ông ấy bảo trợ lý lén dùng máy ảnh quay lại mấy đoạn Liễu Vi chưa trang điểm, rồi đem tất cả gửi hết cho người kia.