Hắn không mảy may động lòng, ngược lại còn nhấn nhá từng chữ trong bản thảo.
"Trong đêm thanh xuân, dưới ánh đèn đỏ, mũ miện đã rời, mái tóc cũng dần phai..."
Cảm thấy có gì đó sai sai, hắn ngừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của ta, rồi khẽ hừ một tiếng, tiếp tục đọc:
"Ra khỏi cửa Chu Tước, nâng ống quần đỏ, nhấc chân ngà, vuốt eo ngọc..."
Đọc đến đây, đôi tai của hắn bỗng chốc đỏ bừng, tựa như vừa bị dội cả chén nước hoa hồng.
Thấy sắc mặt hắn thay đổi liên tục, giống như vừa mở một tiệm phấn son, ta chỉ biết bất lực giơ tay: "Ngươi thấy chưa, ta đã bảo đừng đọc mà."
"Đâu có cuốn 'Thanh Minh Lục' nào, đây rõ ràng là 'Thập Bát Phương' mà tiệm sách đặt riêng ta... Các thiếu niên Đại Tấn ai cũng đọc cuốn này ban đêm, chẳng lẽ Diêm Phó chỉ huy ngươi lại không biết?"
Nghe vậy, vẻ mặt lãnh đạm cứng nhắc của hắn hoàn toàn sụp đổ.
"Ngươi! Ngươi là nữ tử, sao có thể như vậy?!"
Cũng chẳng cần nghĩ nhiều, hắn hẳn sẽ buông ra những lời răn đe quen thuộc. Ta nhún vai, khẽ ngoáy tai, rồi mỉm cười nhẹ nhàng: “Lời này chưa hẳn đúng. Sách của người có học, dù có đôi chỗ phóng khoáng, sao có thể bị coi là khiếm nhã được chứ?”
"....... Ta không tin."
Ta chìa tay ra, dễ dàng giật lại bản thảo từ tay hắn, rồi thản nhiên lật ra xem: "Không tin thì để ta đọc thêm một đoạn nữa cho ngươi nghe?"
Hắn đứng yên tại chỗ, ánh mắt tối lại, biểu cảm phức tạp.
"Không cần."
Thấy ta vẫn giữ thái độ bình thản, đối phương phất mạnh tay áo, hai giọt chu sa dưới mắt đỏ rực như m.á.u: "Ngươi không chịu thừa nhận."
"Ta có cách khiến ngươi phải nhận."
Hắn không hề đùa.
Ngay sau đó, hắn vỗ nhẹ tay, lập tức từ ngoài cửa xông vào mấy tên gia nô to khỏe, xốc ta lên như nhấc một con gà con. Chúng kéo ta qua hành lang, sân viện, cuối cùng đưa đến một nơi hoang vu.
Ở đó, ta thấy vài khung gỗ kỳ lạ, giữa sân là một chiếc đỉnh đồng lớn, chân trụ đầy những vết bẩn đen đỏ loang lổ.
Chưa kịp nhìn kỹ, ta đã bị xách đến trước một quả cầu nhẵn bóng.
Quả cầu này cao ngang tầm người, phía dưới có trụ đỡ, trông giống như một quả trứng vịt khổng lồ. Khi mở ra, nó có hình dáng tựa một chiếc quan tài hình bầu dục.
Diêm La Tích đứng bên cạnh, bình thản liếc ta: "Đây là dụng cụ tra tấn mới mà ta vừa chế tạo. Ngọc cô nương thấy thế nào?"
Chẳng đợi ta trả lời, hai tên gia nô đã nhấc bổng ta lên và nhét vào trong. Hắn khẽ nhếch môi, dường như đang thưởng thức vẻ sợ hãi của ta.
Ta sờ thử xung quanh: "Cũng thoải mái, chỉ là hơi lạnh chút thôi."
"Hay ngươi mang thêm cho ta cái chăn nữa?"
"…"
Nụ cười của hắn bỗng chốc cứng lại, hai tên gia nô như đọc được ý nghĩ, vội vàng trói chặt ta xuống đáy quan tài. Sau đó, "phịch" một tiếng, nắp quan tài khép lại, trước mắt ta chỉ còn một màu đen.
Nói không sợ thì không đúng, nhưng khi ta khẽ cử động, chiếc quan tài liền lắc lư dữ dội, chẳng mấy chốc ta đã choáng váng đến quay cuồng.
May mắn thay, trước khi bữa ăn tối hôm qua bị nôn ra ngoài, ta đã phát hiện ra một mẹo nhỏ.
Cỗ quan tài này giống như một thanh cân bằng, nhưng nặng nề, dễ mất thăng bằng. Nếu người bên trong giữ cơ thể thoải mái, đặt tay nhẹ nhàng lên hai bên thành, chiếc quan tài sẽ dần dần chậm lại.
Cuối cùng, thậm chí ta còn thấy hơi... thoải mái.
Không biết cuộc tra tấn này kéo dài bao lâu.
Bên ngoài dụng cụ tra tấn kỳ quái, Diêm La Tích cùng một nhóm cấm vệ quân mặc áo giáp đứng đợi suốt cả một canh giờ. Mặt trời đã lặn, vầng trăng lạnh lẽo đã lên cao, mà bên trong quan tài từ lâu không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Mọi người không rõ sắc mặt của hắn, chỉ dám đứng bên khuyên nhủ: "Đại nhân, nữ tử thân thể yếu đuối…"
"Phải đó, đã gần hai canh giờ rồi!"
"Lâu như vậy không có tiếng động, chẳng phải đã bị xóc đến c.h.ế.t rồi sao?"
Nghe vậy, người đàn ông khoanh tay trước n.g.ự.c khẽ gật đầu. Cả đám thuộc hạ như được đại xá, vội vàng mở nắp quan tài, nhưng đáng tiếc, người bên trong được khiêng ra lại nằm bất động trên mặt đất, không một chút động tĩnh.
Diêm La Tích nhìn cảnh tượng ấy, vẻ mặt vốn dĩ điềm tĩnh của hắn cuối cùng cũng bắt đầu rạn nứt.
"Ngọc Hủ Chân, dậy ngay!"
Vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt hắn thoáng hiện chút hoảng loạn, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn.
"Ngọc Hủ Chân!"
Vẫn không có phản ứng.
Hiếm khi thấy Chỉ huy sứ mất bình tĩnh như vậy, mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau bối rối. Chỉ thấy vị quan được mệnh danh là "Diêm La m.á.u lạnh", đột nhiên quỳ xuống, ghé sát tai vào gần mũi của người trước mặt để nghe ngóng.
Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm trọng, thậm chí ánh lên chút hy vọng mong manh.
Chỉ một lát sau…
Dưới mặt đất, vang lên một tiếng ngáy khẽ.