Áp chế cảm xúc trong lòng, Cố Dung Dung chế nhạo: “Sao thế, cậu ta vô giáo dục, tôi không được nói à?”

"Cô phản rồi phải không!"Ông Cố sa sầm mặt: "Tôi còn chưa nói đến chuyện cô gây ra trên Weibo đâu, bây giờ cô lập tức lên Weibo làm rõ chuyện này, bảo người hâm mộ của cô xin lỗi Bạch Nguyệt."

"Đúng vậy, chuyện này cô phải giải quyết ngay, cô xem cô khiến Bạch Nguyệt chịu bao nhiêu ấm ức." Bà Cố nhìn Cố Bạch Nguyệt với vẻ thương yêu.

Cố Bạch Nguyệt hốc mắt ửng đỏ, cắn môi: "Bố, mẹ, hai người đừng vì con mà làm chị buồn, con chịu chút ấm ức, không sao đâu."

"Chị, chị đúng là quá hiểu chuyện." Cố Bá Chí thay Cố Bạch Nguyệt bất bình, cậu ta uất hận nhìn Cố Dung Dung: "Không giống như một số người, tham lam vô độ, mặt dày vô sỉ, quê mùa chính là quê mùa."

Cố Dung Dung sắp bị sự vô liêm sỉ của những người này chọc cười rồi.

 

Thứ nhất, mặc dù cô không muốn nhận ông bà Cố này là cha mẹ, nhưng cô đích thực là con gái của họ, cô nói mình là thiên kim nhà họ Cố, căn bản không phải nói dối.

Thứ hai, nguồn cơn của chuyện này không phải do bạn thân của Cố Bạch Nguyệt là Lưu Quyên Quyên gây chuyện sao, Lưu Quyên Quyên biết rõ nội tình nhưng vẫn chạy đến Weibo của cô gây chuyện, đây không phải là kẻ trêu chọc trước đáng ghét sao?"Muốn tôi lên Weibo làm rõ chuyện này." Cố Dung Dung cười lạnh: “Các người nằm mơ đi!”"Cô, cô muốn tức chết tôi và mẹ cô sao? Nếu cô không đi làm rõ, tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô." Ông Cố trừng mắt nhìn Cố Dung Dung nói.

Cố Dung Dung sửng sốt.

Ngay khi ông Cố và những người khác cho rằng cô sợ hãi thì cô lại cười to, đây quả là chuyện vui trời ban: “Được, đây là do ông nói, hay là chúng ta viết rõ ràng ra giấy trắng mực đen, lập tức đoạn tuyệt quan hệ!”

Cố Bạch Nguyệt sửng sốt, khi nghe Cố Dung Dung nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cố, trong lòng cô ta rất vui mừng, dù sao thì mặc dù nhà họ Cố không thích Cố Dung Dung nhưng sự tồn tại của Cố Dung Dung lại cản trở Cố Bạch Nguyệt."Cô đã nghĩ kỹ chưa, giấy trắng mực đen ký rồi, cô muốn hối hận cũng không được.” Ông Cố gằn giọng“ Chị Dung Dung , chị đừng kích động." Cố Bạch Nguyệt nói giọng ngọt ngào.

Cố Dung Dung liếc cô ta một cái, chế nhạo: "Tôi thấy cô đừng gọi là Cố Bạch Nguyệt nữa, gọi là Cố Bạch Liên đi, hoa sen trắng cũng không giả tạo bằng cô, từ ngày đầu tiên tôi được nhận về, cô đã sớm muốn đuổi tôi đi rồi, bây giờ ở đây giả vờ cái gì.

Tôi khuyên các người nên nhanh lên, nếu không thì tôi đổi ý đấy."

Cô cúi đầu nhìn móng tay, giọng điệu lười biếng.

Sắc mặt Cố Bạch Nguyệt tái nhợt, vẻ mặt khó coi, trong lòng dâng lên cơn tức giận.

Ông bà Cố bị cô chọc tức không hề nhẹ, lập tức nói: "Được, được, cô không hối hận là được."

Ông Cố lập tức gọi điện thoại gọi luật sư đến, lấy hợp đồng đến ký tên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play