Trong truyền thuyết, thế giới này tồn tại một dòng sông thời gian, duy trì sự vận chuyển của thế giới.
Mà sử dụng sức mạnh của Xuân Thu Thiền có thể ngược dòng lên trên, trở lại ngày trước.
Với lời đồn này, người đời có nhiều cách nói khác nhau.
Rất nhiều người không hề tin, một số người thì nửa tin nửa ngờ.
Hầu như không ai thực sự tin tưởng.
Bởi vì mỗi một lần sử dụng Xuân Thu Thiền phải trả giá bằng sinh mạng, hiến tế toàn bộ cơ thể và tu vi để làm sức mạnh vận hành.
Cái giá này thật sự quá đắt.
Càng khiến cho không ai có thể chấp nhận là, trả giá bằng sinh mệnh nhưng cũng không biết kết quả ra sao.
Cho dù có người lấy được Xuân Thu Thiền thì cũng không dám khi không lại sử dụng tuỳ tiện.
- Ngộ nhỡ tin đồn là giả, chỉ là một âm mưu thì sao?
Nếu không phải Phương Nguyên cùng đường thì cũng sẽ không sử dụng nó.
Nhưng mà hiện tại, Phương Nguyên đã triệt triệt để để tin tưởng rồi.
Bởi vì sự thật đanh thép đã xảy ra trước mắt, không thể nào phản bác.
Hắn thật sự sống lại!
“Chỉ là tiếc cho con cổ tốt này, trước đây phải mất sức chín trâu hai hổ, tàn sát hơn mười vạn người, khiến cho người người căm thù, trải qua trăm cay nghìn đắng mới luyện chế thành.”
Phương Nguyên thầm than trong lòng, mặc dù đã sống lại nhưng mà cũng không mang theo Xuân Thu Thiền.
Con người là linh hồn vạn vật, cổ là tinh hoa trời đất.
Cổ vô cùng kì quặc, nhiều không đếm xuể.
Có cổ dùng một hoặc hai ba lần là sẽ hoàn toàn tiêu tan.
Lại có cổ chỉ cần không sử dụng quá mức thì có thể sử lại nhiều lần.
Có lẽ Xuân Thu Thiền chính là loại cổ trùng tiêu hao chỉ có thể sử dụng một lần này.
- Nhưng mà cho dù không có cũng có thể luyện chế lại một con. Kiếp trước ta có thể luyện chế, lẽ nào kiếp này không thể sao?
Sau khi than tiếc, trong lòng Phương Nguyên không khỏi dâng trào hăng hái.
Bản thân có thể sống lại, tổn thất Xuân Thu Thiền hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Hơn nữa hắn còn mang theo một báu vật, cũng không phải hai bàn tay trắng.
Báu vật này chính là năm trăm năm ký ức và kinh nghiệm của hắn.
Trong trí nhớ của hắn, lưu giữ rất nhiều kho tàng mà hiện tại vẫn chưa có người nào mở ra.
Còn có một đám sự kiện lớn, để cho hắn có thể dễ dàng nắm giữ dòng chảy lịch sử.
Còn có vô số con người, một số là tiền bối ẩn tu, một số là kẻ tài trí hơn người, trong đó có vài người thậm chí còn chưa ra đời.
Hơn nữa còn là kinh nghiệm tu hành dày dặn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Có những thứ này, không thể nghi ngờ là nắm giữ đại cục cùng tiên cơ.
Chỉ cần làm thật tốt thì tung hoành nhân gian, tái hiện phong thái cự ma kiêu hùng hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí có thể tiến thêm một bước, xông lên cảnh giới càng cao hơn!
“Như vậy nên làm như thế nào đây...”
Phương Nguyên vô cùng lý trí, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn mưa đêm ngoài cửa sổ, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Vừa nghĩ vậy, đã thấy ngổn ngang trăm mối.
Suy nghĩ trong chốc lát, chân mày hắn càng ngày càng nhăn lại.
Năm trăm năm thật sự là dài dằng dặc.
Không nói đến những kí ức này đã mơ hồ không nhớ nổi, chỉ riêng những chỗ kho tàng bí mật và cơ duyên tiên sư, tuy rằng rất nhiều, nhưng phần lớn không phải cách xa vạn dặm thì cũng là cần thời gian ở riêng mới có thể mở ra.
- Quan trọng nhất vẫn là tu vi. Mình hiện giờ chưa mở nguyên hải, còn chưa bước lên con đường tu hành cổ sư, hoàn toàn là một người phàm! Phải nhanh chóng tu hành tăng tu vi, đón đầu lịch sử, dốc sức chiếm trước tiên cơ, giành giật chỗ tốt.
Hơn nữa, rất nhiều chỗ kho tàng bí mật, không đủ tu vi thì cho dù chiếm được cũng nuốt không trôi, ngược lại sẽ thành khoai lang nóng bỏng tay, ôm ngọc có tội.
Nan đề thứ nhất xuất hiện trước mắt Phương Nguyên, chính là tu vi.
Nhất định phải mau chóng nâng cao tu vi, nếu chậm chạp giống như đời trước thì như người ta nói, món Hoàng Hoa cũng đã lạnh rồi.
- Muốn nhanh chóng nâng cao tu vi, nhất định phải mượn nguồn lực của gia tộc. Dựa vào tình hình hiện tại của ta, hoàn toàn không có khả năng đi lại trong vùng núi nguy hiểm trùng trùng này, một con lợn rừng thông thường cũng có thể lấy tính mạng ta. Nếu có thể đạt đến tu vi cổ sư tam chuyển thì đã có năng lực tự vệ cơ bản mà trèo đèo lội suối ở thế giới này.
Lấy ánh mắt của một cự phách ma đạo trui rèn qua năm trăm năm mà xem xét, ngọn núi Thanh Mao này thật sự quá nhỏ, Cổ Nguyệt sơn trại lại càng như cái nhà giam.
Chẳng qua nhà giam giam giữ tự do nhưng đồng thời phòng giam kiến cố cũng thường đại diện cho sự an toàn nào đó.
- Hừ, tạm thời ở trong nhà giam này quyền cước qua lại một đoạn thời gian vậy. Chỉ cần tấn thăng cổ sư tam chuyển thì rời khỏi vùng núi rừng hoang vu này ngay. Nhưng mà cũng may, ngày mai là Khai khiếu đại điển, ngay sau đó đã có thể chính thức bắt đầu tu hành cổ sư.
Vừa nghĩ tới Khai Khiếu đại điển, kí ức đã phủ đầy bụi từ lâu trong đáy lòng Phương Nguyên, lại bắt đầu hiện lên.
“Tư chất sao...”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn không khỏi cười khẩy ba tiếng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, một thiếu niên đi vào.
- Ca ca, sao huynh lại đứng bên cửa sổ đang mưa?
Thiếu niên này có dáng người gầy gò, thấp hơn một chút so với Phương Nguyên, khuôn mặt lại giống hệt hắn.
Phương Nguyên quay đầu nhìn thiếu niên này, trên mặt hiện vẻ phức tạp.
"Là ngươi sao, đệ đệ song sinh của ta."
Hắn hơi nhướng mày, vẻ mặt khôi phục lạnh lùng như trước.
Phương Chính cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, đây là động tác đặc trưng của hắn:
- Đệ nhìn thấy cửa sổ của ca ca chưa đóng, muốn âm thầm đi vào đóng lại. Ngày mai là Khai khiếu đại điển, khuya như vậy ca ca còn chưa nghỉ ngơi, cữu phụ cữu mẫu biết được e rằng sẽ lo lắng.
Hắn cũng không lấy làm lạ với sự lạnh lùng của Phương Nguyên, bởi vì từ nhỏ đến lớn, ca ca của hắn luôn luôn như vậy.
Thỉnh thoảng hắn nghĩ, có lẽ thiên tài là phải không giống người thường như vậy.
Tuy rằng có tướng mạo giống hệt ca ca, nhưng mình lại tầm thường như một con kiến hôi.
Cùng sinh ra từ trong một bụng mẹ, cớ sao trời cao lại bất công như thế, trao cho ca ca tài hoa như kim cương, mà mình lại bình thường như hòn đá.
Mỗi khi người bên cạnh nhắc đến mình đều sẽ nói "đây là đệ đệ của Phương Nguyên", cữu phụ cữu mẫu cũng thường dạy mình, phải học tập ca ca ngươi.
Nhưng lâu dần, tình cảm ngày càng thâm trầm, biến chất, ta không ngờ bản thân lại có ý nghĩ xấu với chính ca ca của mình.
Thậm chí, ngay cả bản thân đôi khi soi gương, nhìn khuôn mặt này, ánh mắt bất giác toát ra sự si mê điên cuồng!
Thầm nhủ may mắn chúng ta chính là song sinh, cả đời không thể tách ra!
Những ý niệm này đã có từ rất nhiều năm, tích luỹ lâu ngày ở sâu trong nội tâm, giống như một vực sâu cắn nuốt lí trí.
Mấy năm nay, đầu của Phương Chính càng ngày càng cúi thấp, cũng càng thêm trầm mặc ít nói.
“Lo lắng...”
Nghĩ đến cữu phụ cữu mẫu, Phương Nguyên lại thầm cười nhạo trong lòng.
Hắn nhớ rất rõ, cha mẹ hắn cùng lúc ngã xuống vì một nhiệm vụ của gia tộc.
Hắn và đệ đệ đã trở thành cô nhi từ lúc ba tuổi.
Cữu phụ cữu mẫu dựa vào danh nghĩa nuôi dưỡng, công khai chiếm đoạt di sản của cha mẹ, hơn nữa đối đãi hà khắc với mình cùng đệ đệ.
Phương Nguyên vốn là một người chuyển kiếp, vẫn định giấu tài.
Thế nhưng, cuộc sống gian khổ buộc hắn phải lựa chọn thể hiện "tài hoa" khác hẳn người thường.
Cái gọi là thiên tài, thực ra cũng chỉ là một lý trí trưởng thành, cùng với Đường thi Tống từ lưu danh ngàn đời sau trên địa cầu mà thôi.
Chỉ mới ra tay một chút như vậy nhưng cũng đã rất kinh động, được khắp nơi quan tâm.
Dưới áp lực từ bên ngoài, Phương Nguyên còn nhỏ tuổi buộc phải lựa chọn vẻ mặt lạnh lùng để ngụy trang bảo vệ bản thân, giảm bớt khả năng lộ tẩy.
Ngày qua ngày, vẻ mặt lạnh lùng lại trở thành thói quen của bản thân.
Cứ như vậy, cữu phụ cữu mẫu không còn hà khắc đối với mình và đệ đệ nữa.
Theo tuổi tác càng lớn, tiền đồ càng được xem trọng, đãi ngộ cũng tăng theo.
Chỉ có điều, đây không phải là yêu thương, mà là một loại đầu tư.
Nực cười đứa em trai này lại không thấy rõ chân tướng, không chỉ bị cữu phụ cữu mẫu lừa gạt mà còn giấu trong lòng oán hận với mình.
Đừng nhìn hắn thành thật ngoan ngoãn như bây giờ, trong trí nhớ, từ khi được đo ra tư chất loại giáp về sau, hắn được gia tộc dốc lòng đào tạo, thù hận ghen tị che giấu bên trong bộc phát ra, cũng không ít lần làm khó dễ, chèn ép chính ca ca của hắn.
Về phần tư chất của mình thì…
Ha ha, cao nhất chỉ là loại bính mà thôi.
Số phận luôn thích đùa giỡn.
Một đôi song sinh, tư chất ca ca chỉ là loại bính, lại độc chiếm cái danh thiên tài mười mấy năm, đệ đệ không có tiếng tăm gì, ngược lại có thiên tư loại giáp.
Kết quả khai khiếu, khiến cho tộc nhân mở rộng tầm mắt, cũng khiến cho tình cảnh đãi ngộ của hai huynh đệ hoàn toàn đảo lộn.
Đệ đệ như ngọa long thăng thiên, ca ca lại như tiểu phụng hoàng rơi xuống đất.
Sau đó là nhiều lần làm khó dễ đến từ đệ đệ, cữu phụ cữu mẫu thờ ơ, tộc nhân khinh thị.
Hận ư?
Kiếp trước Phương Nguyên đã từng hận, hận mình không đủ tư chất, hận gia tộc vô tình, hận số phận bất công.
Thế nhưng hiện tại, lấy kinh nghiệm đời người suốt năm trăm năm của hắn, một lần nữa nhìn lại đoạn đường đã qua này, trong lòng lại rất vững vàng bình tĩnh, không chút thù hận.
Căm hận có gì tốt đâu?
Đổi góc nhìn suy xét một chút, hắn cũng có thể hiểu được đệ đệ, cữu phụ cữu mẫu, cùng với cường địch chính phái vây công hắn năm trăm năm sau.
Mạnh được yếu thua, kẻ thích nghi thì sinh tồn, đây vốn là bản chất của thế gian này.
Huống chi con người đều có chí riêng, vì tranh đoạt một đường thiên cơ mà chèn ép sát phạt lẫn nhau, có gì khó hiểu đâu?
Từng trải năm trăm năm, hắn đã sớm nhìn thấu tất cả điều này, trong lòng chỉ có đại đạo trường sinh.
Nếu có người ngăn cản theo đuổi này của hắn, mặc kệ là ai, đơn giản là ngươi chết ta sống mà thôi.
Dã tâm trong lòng quá lớn, bước trên con đường này thì đã định trước trên đời đều là địch, đã định trước một mình đơn độc, đã định trước sát kiếp trùng trùng điệp điệp.
Đây là giác ngộ cô đọng năm trăm năm nhân sinh.
“Báo thù không phải dự định của ta, con đường của tà ma cũng không bao giờ có hai chữ thỏa hiệp.”
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên không khỏi bật cười.
Quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn đệ đệ này một cái rồi nói:
- Ngươi lui ra đi.
Phương Chính thầm cảm thấy hưng phấn , hắn cảm nhận được ánh mắt ca ca giống như lưỡi dao lạnh lẽo lại sắc bén, xuyên thủng đến chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn.
Dưới ánh mắt này, hắn như người trần truồng trong trời tuyết lạnh, không có bí mật gì đáng nói đến.
Ánh mắt tối sầm lại, cả cơ thể bất giác run run, hưng phấn dâng tràn trong lòng.
Trong đầu hắn ngập tràn ánh mắt của ca ca và một ý nghĩ xẹt qua đầu hắn.
“Ca ca đang nhìn ta. Ca ca nhìn ta. Nhìn ta. Nhìn ta. Nhìn ta. Ca ca đang nhìn ta, trong mắt có hình bóng ta. Ca ca là của ta.”
- Vậy ngày mai gặp, ca ca.
Không dám nói nhiều, lưu luyến từng bước đi, Phương Chính từ từ đóng cửa phòng lại, dạ thưa trở ra.