2.
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Vừa nghe thấy tiết tấu dồn dập này, trong lòng tôi liền có chuẩn bị.
Mới vừa cúp điện thoại của Thanh Hoa, người của Bắc Đại đã tới, tốc độ năm nay cũng đủ nhanh.
Tôi mỉm cười mở cửa, lại ngây ngẩn cả người. Đứng ở cửa là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Cao lớn, thanh tú, nhã nhặn, đeo một cặp kính không gọng, ánh mắt sáng ngời.
“Du Viễn Khoát?!”
Tôi buộc miệng gọi tên cậu ấy, ngắt lời "Xin chào..." ôn hoà của cậu.
Năm nay cậu ấy vừa tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, cũng vào tổ tuyển sinh. Nếu hai tháng trước tôi không xảy ra tai nạn xe cộ, thì hôm nay sẽ đến lượt tôi dẫn cậu ấy theo.
Cậu ấy giật mình: "Em biết tôi à?”
Đâu chỉ là biết thôi. Bốn năm trước, chính tay tôi cướp cậu từ trong tay Thanh Hoa. Thật sự là bốn năm Hà Đông, bốn năm Hà Tây mà.
Tôi ho nhẹ một tiếng.
“Em đã nhìn thấy anh trong ảnh của những người tốt nghiệp ưu tú của trường.”
Cậu ấy hiểu ý, mỉm cười gật đầu.
“Đàn em Tiểu Hà, xin chào.”
Tôi mỉm cười, không nói gì. Cậu ấy nhỏ hơn tôi 4 tuổi, tiếng “đàn anh” này, tôi thật sự nói không nên lời.