Do tiếng mưa quá lớn, lại thêm lão đại phu tai đã kém, chữ “Thích” và “Tần” không phân biệt rõ, thế mà nghe thành “ Tần gia,” bèn thở dài lắc đầu:  
“Nếu chỉ là phong hàn thì tốt, đằng này lại là bệnh nan y, sống được ngày nào hay ngày đó.”  
Nghĩ đến gia chủ nhà họ Tần cũng chỉ mới bốn, năm chục tuổi, lão đại phu lại càng thêm tiếc nuối, ông phất tay rời đi.  
Thích Thư Văn vội vã chạy về nhà, hơi thở gấp gáp kể lại với Chương Vô Ngu. Khi ấy nàng đang giúp cậu khâu đế giày, nghe vậy liền sơ ý để kim đâm vào ngón tay.  
Chương Vô Ngu cau mày, nàng đi đi lại lại trong phòng.
“Chẳng lẽ đại ca biết mình chẳng còn sống được bao lâu, không muốn chúng ta đau lòng nên mới đuổi chúng ta đi?”  
“Không được đoán bừa.”  
Dẫu vậy lòng Chương Vô Ngu cũng không yên. Nàng để đứa thứ hai ở nhà, tự mình bung dù đi ra ngoài.  
Khi nghe tin nàng đến, Phúc Bá vội đội mưa ra cổng đón. Hai người chỉ nói vài câu đã rõ sự tình, hóa ra chỉ là một trận hiểu lầm.  

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play