Hoắc Nhẫn đứng lên, khóe môi nở nụ cười giễu cợt: “Cô thấy thú vị à?”
“Một bên neo người này, một bên tán tỉnh người kia?” Tôi cười. Với tính cách của Hoắc Nhẫn, anh đúng là không thể chịu đựng những việc phóng túng, nói năng tùy tiện như thế này.
Hoắc Nhẫn liếc tôi, ý là tất nhiên.
Trời đêm cực lạnh nhưng tôi cảm thấy người mình nóng bừng, đi chân trần về phía anh.
Vóc dáng anh rất cao, tôi ngẩng đầu lên vừa đủ hôn lên quai hàm cứng rắn, lạnh lùng của anh.
Môi tôi cách anh không đến 2cm: “Hoắc Nhẫn, chỉ có anh.”
Đàn ông nhiều vậy, tôi không thiếu, nhưng Hoắc Nhẫn thì khác.
Hoắc Nhẫn bị hơi thở nóng rực của tôi đốt cháy, cứng ngắc nâng cằm lên.
Tôi rất thất bại: “Hoắc Nhẫn, tôi thế này không quyến rũ sao?”
“Có.” Hoắc Nhẫn đẩy tôi ra một khoảng cách an toàn, buông tôi ra, nụ cười trên môi có vẻ châm chọc thật nhạt, “Rất đẹp, rất quyến rũ, thủ đoạn tán tỉnh rất tuyệt vời, thấu tận xương.”
“Vậy sao anh lại thế này?”
Anh cười nhạt, “Nhưng không đủ chân thành.”
“Vậy anh cho tôi một cơ hội.” Tôi lại dán đến gần.