Đôi tay thanh mảnh sạch sẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm của chảo, nhẹ nhàng uyển chuyển xóc chảo. Theo hướng anh tưới rượu nấu ăn vào trong chảo, ánh lửa đột ngột bùng lên, giống như một trò ma thuật, giữa mỗi động tác của anh, ánh lửa lại đột nhiên biến mất.
“Wow…”
Phương Khả Khả và Giang Mi Ảnh ngây người nhìn màn hình máy tính, cùng phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật, thanh nhã linh động. Giang Mi Ảnh chưa từng biết, chỉ xào đồ ăn thôi mà lại có thể đẹp tới vậy.
Phương Khả Khả trở lại ghế ngồi của mình, thúc giục Giang Mi Ảnh: “Mau lên, em mau cắt đi, để chị làm hậu kỳ.”
Thấy cô ấy hưng phấn như vậy, Giang Mi Ảnh cũng không chần chừ nữa, ngoan ngoãn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Nửa sau của quá trình biên tập chỉnh sửa, Giang Mi Ảnh đã rất quen thuộc với vài nhân vật chính trong đoạn clip.
Ông chủ kiêm đầu bếp chính —— Hàn Đống, nghe nói là đầu bếp tới từ Bắc Kinh, tự mình mở một quán mỳ ở khu thương mại công nghệ cao, ngoài mỳ ra, còn có đủ các món ăn vặt khác, nước kho của quán bọn họ chưa bao giờ tắt lửa trong ba năm qua, hấp dẫn một đám đông những người sành ăn đến và thưởng thức. urimicasa
Đồ đệ của Hàn Đống tên Trịnh Lâm Thiên, là một cậu nhóc tinh nghịch, cùng lắm tầm hai mươi tuổi đầu, không thích học tập, nên chạy theo Hàn Đống học nghề, nhưng tài nấu nướng của cậu ta cũng rất có thiên phú.
Trong quán còn có một sinh viên đại học gần đó làm bán thời gian phụ trách phục vụ và tính tiền, tên là Hoàng Như Như, là một cô bé thông minh có năng lực.
Phóng viên hỏi, tại sao bầu không khí của cửa hàng các người lại tốt như vậy?
Trong video, Hoàng Như Như sảng khoái cười tươi, nói với máy quay và phóng viên: “Bởi vì chúng tôi là family mà!”
Giang Mi Ảnh tua lại đoạn này bốn năm lần, sau một hồi cau mày, cô hỏi Phương Khả Khả: “Chị nói xem, tập lần này, liệu chúng ta có thể làm cho… Bớt nghiêm túc đi được không?”
Các tập trước của 《Khám phá Trung Quốc》 đều áp dụng thái độ nghiêm túc giống như làm học thuật vậy, nghiêm túc giới thiệu các món ngon, phổ cập văn hóa khoa học, rất thu hút một nhóm người thích ăn uống. uri mi casa
Nhưng mà ba nhân vật chính của tập lần này đều là người trẻ tuổi, thanh xuân tươi mát, nam thì anh tuấn đẹp trai, nữ cũng rất thanh tú đáng yêu, dù thế nào đi chăng nữa cũng không phù hợp với không khí cổ kính.
Phương Khả Khả nghiêng người thò qua nhìn chằm chằm những người đang bận rộn bán hàng trong đoạn phim một lúc lâu, nói: “Không thì em cắt ghép một đoạn theo cảm nhận của mình, sau đó để ban giám đốc xem qua, dùng phương thức nghiêm túc một cách khôi hài?”
Giang Mi Ảnh suy nghĩ, gật đầu, bắt đầu ra tay cắt ghép chỉnh sửa.
Cô đặt đoạn lời nói này của Hoàng Như Như lên đằng trước, lập một flag to đùng, sau đó bắt đầu ghép vào sau một số đoạn ngắn, cho thấy rằng ba nhân viên làm việc không thật sự giống một gia đình, ngược lại, còn nhiều mâu thuẫn hơn. Giữa đó liên tục xen kẽ đoạn ngắn Hoàng Như Như nói chúng tôi là gia đình, để liên tục bị vả mặt. ur im i ca s a
Có rất nhiều đoạn ngắn thể hiện xung đột trong clip gốc, rất dễ tìm, phần lớn đều do Hàn Đống cung cấp.
Hàn Đống là người đặc biệt nghiêm khắc, ví như ngay đầu video, anh đã trách móc chuyện tóc tai của Trịnh Lâm Thiên.
“Không phải đã nói không được nhuộm tóc rồi sao, sao chú lại đi nhuộm tóc.” Anh nhíu mày đẹp, vẻ mặt nghiêm túc không vui, trong mắt tràn đầy bất mãn.
Trịnh Lâm Thiên nhỏ giọng lầm bầm: “Em đi ra tiệm để cắt tóc, bị bọn họ lừa nhuộm…”
Giọng điệu Hàn Đống không được tốt lắm: “Anh đã nói bao nhiên lần rồi, làm đầu bếp trước tiên phải đảm bảo vệ sinh bản thân. Không được để tóc dài, không được nhuộm tóc. Chú nhìn tóc chú đi, thế này mà nói đã cắt? Dài gần đến mang tai rồi.” u ri mi ca s a
Trịnh Lâm Thiên nghe xong, vội vàng chạy vắt chân lên cổ: “Sư phụ! Đừng cạo tóc của em mà! Em không muốn cái đầu như lao động cải tạo! Dáng đầu em lại không đẹp như anh!”
Hàn Đống khẽ quát một tiếng: “Đứng lại!”
Trịnh Lâm Thiên theo phản xạ có điều kiện dừng lại, thân hình đứng tại cửa lớn, cậu quay đầu mếu máo nhìn anh, nhỏ giọng ngập ngừng: “Sư… Sư phụ…”
“Chiều nay mang chú đi cắt tóc.”
“A!” Trịnh Lâm Thiên ôm đầu, ngồi xụp xuống gào khóc.
Lại ví như lúc Trịnh Lâm Thiên làm mỳ vô tình quen tay sờ mũ, bị Hàn Đống bắt gặp, liền đập vào tay, còn dặn dò nhất định phải đeo khẩu trang, không được chạm vào những thứ bẩn thỉu khác khi đang làm mỳ.
Trịnh Lâm Thiên cực kỳ uất ức, cậu cảm thấy quần áo mình cũng đâu bẩn.
Nhưng Hàn Đống vẫn dạy dỗ cậu một hồi lâu.
Nhìn qua từ đầu đến cuối, luôn luôn là Hàn Đống giáo huấn Trịnh Lâm Thiên, tuy nói là suy nghĩ cho vệ sinh thực phẩm hoặc hương vị đồ ăn, nhưng vẫn khó tránh được người xem cảm thấy có chút đưa lên cương lĩnh đưa lên đường lối. ur imi ca sa
Nếu tất cả những nội dung này được cắt ghép chỉnh sửa, có thể sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đến chính chủ Hàn Đống, nhưng nghĩ đến yêu cầu của ban giám đốc —— nội dung và phong cách khác nhau, vượt lên trên, Giang Mi Ảnh cắn răng, ghép cả vào.
Vốn dĩ điều này cũng chứng tỏ ông chủ Hàn Đống này nghiêm túc và có trách nghiệm với thực khách ra sao, cho dù người ta hơi nghiêm khắc hơn tí, thì việc biên tập cắt ghép của cô cũng không tồi nhỉ?
Phương Khả Khả nhận bản cắt thô của cô xem một lần, nhăn mày nói: “Hàn Đống thật sự nghiêm khắc quá.”
Giang Mi Ảnh ôm đầu, nhỏ giọng hỏi: “Liệu có tăng được ratings không?”
Phương Khả Khả thầm liếc mắt nhìn cô một cái: “Một ông chủ đẹp trai nghiêm khắc như này, giọng mắng chửi người dễ nghe như thế.”