Trịnh Lâm Thiên nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, sau anh đã quay lại rồi?”

“Để cho cô ấy không gian riêng, cho khỏi căng thẳng.”

Căng thẳng? Ăn bát mỳ còn có gì mà căng thẳng? Trịnh Lâm Thiên không hiểu nổi, muốn thăm dò đi xem Giang Mi Ảnh, liền bị Hàn Đống kéo trở lại. Hàn Đống không tán đồng lườm cậu một cái.

Trịnh Lâm Thiên đành đổi chủ đề hỏi: “Sư phụ, vừa rồi tại sao anh phải lọc nước dùng nhiều lần như vậy?”

Hàn Đống đã tốn rất nhiều công làm bát mỳ này. Anh vớt hết tất cả mỡ béo trong nước dùng, thịt bò và rau cũng trần ở nước trong, nhưng vẫn đảm bảo không mất đi hương vị. Đây quả thật kiểm tra năng lực của đầu bếp, Trịnh Lâm Thiên ở bên cạnh cố gắng chép lại quá trình vào trong sổ nhỏ, vừa ghi nhớ vừa trợn mắt há hốc mồm.

Hàn Đống lắc đầu, không trả lời. Trịnh Lâm Thiên biết, sư phụ đã không muốn trả lời câu hỏi của mình, thì cậu có truy vấn thế nào cũng vô dụng. Cậu ngoan ngoãn ngậm miệng.

Ở một bên khác, Giang Mi Ảnh đang chiến đấu với đất trời.

Hàn Đống đã nhìn ra được sức ăn của cô sao, biết cô là đang cậy mạnh, nên dùng cách này để giữ thể diện cho cô.

Giang Mi Ảnh không khỏi suy đoán như vậy trong lòng, lo lắng thấp thỏm, sợ mình suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà không có cách giải thích nào tốt hơn, trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, không tự chủ ùa về trái tim.

Rải một chút hành lá, còn hai loại gia vị kia cô để nguyên chỗ cũ.



Hàn Đống đợi trong bếp hơn hai mươi phút, Trịnh Lâm Thiên vớt bánh chưng ở nồi to, bị hơi nóng làm mồ hôi nhễ nhại. Mùi bánh chưng tràn ra khắp gian bếp.

Chuông gió trên cửa quán vang lên hai tiếng “leng keng”.

Hàn Đống ra khỏi phòng bếp, trong quán đã không còn ai.

Trên bàn Giang Mi Ảnh đã ngồi, mỳ thịt bò vẫn không vơi được mấy đũa như cũ, nhưng toàn bộ rau xanh đã được ăn hết. Trong đó một miếng thịt cũng đã cắn một nửa.

Mâm đồ ăn bên cạnh, chai gia vị đè lên một tờ tiền hai mươi tệ, dưới tiền giấy là một tờ note.

Mang theo giấy note bên người là thói quen của Giang Mi Ảnh, vì là nhân viên biên tập cắt ghép và làm hậu kỳ.

Cầm tờ note lên, Hàn Đống nhìn mấy chữ trên mặt giấy, khóe miệng không khỏi cong lên.

“Cảm ơn. Ăn rất ngon.”

Trịnh Lâm Thiên thò qua liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nhắc: “Sư phụ, mỳ thịt bò là mười tám tệ. Còn phải trả tiền thừa.”

Hàn Đống liếc nhìn cậu, không trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play