Sợ hãi không phải là phong cách của Tiêu Cảnh.

 

Ở Bắc Cương, một mình hắn dám đơn thương độc mã đi khiêu khích bộ lạc ăn thịt người tàn bạo nhất thảo nguyên.

 

Theo lời hắn nói, một nam nhân thực thụ, phải uống rượu mạnh nhất, đánh những trận chiến khốc liệt nhất và cưới nữ nhân đẹp nhất.

 

Và ta, chính là nữ nhân đẹp nhất trong mắt hắn.

 

Nghĩ đến đây, lòng ta ngọt ngào, chân bước nhanh hơn.

 

Trầm phủ không có nhiều tiền, những hộ vệ được thuê đều là tay mơ nửa mùa.

 

Tiêu Cảnh một tay ôm bạc, một tay kẹp Xương Nhi.

 

Thậm chí không cần dùng tay, chỉ cần một đôi chân nhanh như chớp đã đá bay hết đám hộ vệ trong sân.

 

“A!”

 

“Ai da!”

 

“Huhuhu, nương, cha, cứu con với!”

 

Tiếng kêu la thảm thiết, tiếng khóc nức nở, cùng với tiếng quát mắng của Trầm Nghị vang vọng rất xa.

 

Khi Trầm Nghị mặt mày tái mét, thở hổn hển chạy đến cửa, thì đã không còn bóng dáng của ta và Tiêu Cảnh nữa.

 

18.

 

Khi trở về phủ tướng quân, cổ họng của Xương Nhi đã khàn đặc vì khóc.

 

Tiêu Cảnh không chút lưu tình vung tay ném thằng bé lên ghế, há miệng cười lộ ra một hàm răng trắng sáng:

 

“Nào, gọi cha!”

 

“Huhuhu, ngươi là tên nam nhân thô bỉ, lại dám cùng với hồ ly tinh này bắt nạt phụ mẫu của ta!”

 

Sắc mặt của Tiêu Cảnh tối sầm lại.

 

Hắn cau mày, nghi hoặc nhìn ta:

 

“Đây thật sự là con trai của chúng ta sao? Chẳng lẽ là kẻ ngốc?”



 

Nhìn thấy Xương Nhi như vậy, trong lòng ta vô cùng khó chịu.

 

Đến khi ta kể lại chi tiết tình hình ở Trầm phủ, trong mắt Tiêu Cảnh hiện lên vẻ đau lòng:

 

“Nương tử, nàng đã chịu nhiều uất ức rồi.”

 

“Đứa nhỏ này không thể ở lại Trầm phủ nữa, bọn họ đã dạy hư nó rồi.”

 

Xương Nhi khóc mệt đã ngủ say.

 

Ta nhẹ nhàng bế nó lên ghế quý phi, lòng tràn đầy chua xót:

 

“Thằng bé là đích tôn trưởng tử của Trầm gia, làm sao Trầm gia lại chịu giao nó cho ta được?”

 

Đôi mắt Tiêu Cảnh lóe lên, hắn nói:

 

“Việc này để ta lo!”

 

Tiêu Cảnh vội vã vào cung, ta thì ở lại trong phòng chờ Xương Nhi tỉnh dậy.

 

“Nương, ta muốn nương của ta!”

 

Xương Nhi vừa tỉnh giấc đã khóc lóc gọi nương, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào hai đôi mắt đen láy.

 

Châu Nhi và A Nguyệt đứng bên cạnh, tò mò nhìn thằng bé.

 

Châu Nhi khinh bỉ bĩu môi:

 

“Đây là ca ca của ta sao?”

 

“Gầy hơn cả con khỉ, nhìn là biết không đánh nhau được.”

 

Xương Nhi thẹn quá hóa giận, đôi mắt trợn tròn:

 

“Ai là ca ca của ngươi?”

 

“Ngươi chỉ là đứa con hoang do hồ ly tinh sinh ra!”

 

19.



 

“Bốp!”

 

“Bốp!”

 

Xương Nhi ngây ngốc ôm mặt, không thể tin được mà nhìn hai đứa trẻ trước mặt.

 

“Các ngươi, các ngươi dám đánh ta?”

 

A Nguyệt 6 tuổi đã cao hơn Xương Nhi nửa cái đầu.

 

Con bé nheo mắt, vươn tay tát vào mặt Xương Nhi:

 

“Ta hỏi lại huynh lần nữa, chúng ta là ai?”

 

Ta nâng tách trà, hứng thú nhìn ba huynh muội ầm ĩ.

 

Xương Nhi rõ ràng ở Trầm phủ rất được nuông chiều, làm sao chịu được khí thế này.

 

Nó lập tức kéo căng giọng, hét đến khàn cả cổ:

 

“Các ngươi là tạp chủng do tiện nhân vụng trộm sinh ra!”

 

“Bốp bốp bốp!”

 

Mặt nó hứng trọn ba cú tát, khuôn mặt trắng bệch lập tức đỏ lên một mảng.

 

Nguyệt Nhi thổi nhẹ bàn tay, đôi mắt trầm xuống:

 

“Huynh còn một cơ hội cuối cùng, nói, ta là ai?"

 

Xương Nhi mếu máo, òa một tiếng khóc nức nở.

 

Tính tình Nguyệt Nhi bướng bỉnh, hiển nhiên không chịu dễ dàng bỏ qua như vậy.

 

Con bé véo má Xương Nhi, nói từng chữ từng chữ:

 

“Nếu không nói, thì ta sẽ lột hết y phục của huynh ra, dùng roi mây tét m.ô.n.g huynh.”

 

Châu Nhi lấy từ dưới bàn ra một chiếc roi mây to bằng ngón tay cái, “bốp” một tiếng đánh lên mặt bàn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play