Hạ Thời Sâm nghe về huyền học liền đau đầu, cau mày nói: "Nói chuyện dương gian đi."

Sở Thiên Lê ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó liếc nhìn thời gian hiện tại, lẩm bẩm: "Vừa vặn lúc còn sớm..."

"Thế nhưng bây giờ là buổi tối, đương nhiên nói chuyện cõi âm.

Sao chúng ta không kể chuyện âm gian một lát đi?" Sở Thiên Lê mỉm cười, vỗ vỗ xuống mặt ghế đá bên cạnh, dỗ dành nói: "Đi mà, đi mà, cùng em g.i.ế.c thời gian chút nhé!" Hạ Thời Sâm im lặng một lát, cười lạnh: "Thế nên anh mới nói em ngây thơ, ngu ngốc."

"Gì cơ?"

"Anh rời đi chẳng phải sẽ tốt cho em sao?" Hạ Thời Sâm giễu cợt nói: "Lẽ nào anh phải cho em xem qua tin tức về việc ôm nhầm em bé, nhìn thấy được mặt trái u tối của xã hội này thì em mới tỉnh ngộ sao?"

Hạ Thời Sâm quay người, tiến hai bước về phía trước, nhìn Sở Thiên Lê qua lan can sân vườn.

Những chiếc lá rậm rạp trên dây leo quấn quanh lan can in bóng lên mặt cậu ấy, bao phủ toàn bộ cơ thể cậu ấy trong màn đêm đen tối.

Hạ Thời Sâm cười chế nhạo: "Em quả thực có chút năng lực, nhưng ở những phương diện khác lại kém xa.

Anh đã định cướp tài sản của em hoặc tìm cách khiến em gặp tai nạn, nhưng em thậm chí còn không có khả năng chống trả."

Hạ Thời Sâm đã quen với việc sử dụng những suy nghĩ đen tối để suy đoán người khác, cậu ấy đã hết sức cảnh giác khi Sở Thiên Lê mới về nhà.

Nhưng trong đầu Sở Thiên Lê có vấn đề, căn bản không hề có ý nghĩ cướp đoạt hay tranh giành nội bộ.

Cậu ấy còn cảm thấy Dư Tân và Hạ Chính Hợp quá vô lý, hoàn toàn không hiểu được sự nguy hiểm trong thân phận của cậu ấy, thậm chí còn tin tưởng cho cậu ấy và Sở Thiên Lê tiếp xúc với nhau.

Cậu ấy có thể ngay lập tức nghĩ ra một kế hoạch đen tối, đơn giản nhất chính là khiến gia đình này tuyệt hậu.

Chỉ cần giả vờ thân thiện rồi hạ sát Sở Thiên Lê ngay tại nhà, cuối cùng mọi thứ sẽ lại về tay cậu ấy.

Cậu ấy không hiểu cô gái này đang nghĩ gì, nhất định phải nói cho cô biết tình huống xấu nhất.

Sở Thiên Lê đối mặt với uy hiếp, nhưng cô bất bất động, thản nhiên nói: "Em hiểu, không chỉ là mặt tối của con người.

Mỗi người đều có suy nghĩ đen tối, nhưng những gì họ nghĩ và việc họ làm lại không giống nhau." Hạ Thời Sâm thấy cô thờ ơ như vậy, cắn răng nói: "Em căn bản không hiểu..." "Em hiểu chứ! Có gì mà không hiểu?" Sở Thiên Lê nhàn nhã nói: "Trong lòng anh không phải nghĩ nếu em biến mất sẽ tốt sao? Hay là lúc đầu không bị ôm nhầm thì tốt biết mấy? Tại sao anh lại xui xẻo rơi vào tình cảnh này? Tại sao đột nhiên anh lại bị đặt vào vị trí thủ phạm?"

Hạ Thời Sâm nghe vậy liền sững sờ, sau đó ánh mắt trở nên phức tạp: "... Sao em có thể bình tĩnh mà nói như vậy?"

Hạ Thời Sâm sắp nghi ngờ Sở Thiên Lê là Thánh mẫu, cô không có phản ứng gì khi biết được suy nghĩ thực sự của cậu ấy, dường như cô không hề coi trọng những tâm tư đen tối đó.

"Anh à, ai cũng có mặt tối, kể cả em." Sở Thiên Lê cười nói, "Em cũng thường có những suy nghĩ đen tối, chẳng hạn như ‘Tại sao loại người này lại có thể sống lâu như vậy?’ hoặc ‘Những người ngu xuẩn cái gì cũng không hiểu lại còn nói em ngây thơ ngu ngốc’, mỗi khi gặp, em thực sự muốn nghiền nát họ." Hạ Thời Sâm: "..."

Sở Thiên Lê chớp chớp mắt, sắc mặt ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: "Nhưng em biết khống chế bản thân mình, nhân tiện, người vế sau ám chỉ anh, anh có thể bắt đầu ngồi xuống được rồi."

Hạ Thời Sâm nhận ra mình rất dễ bị cô thêm dầu vào lửa, cậu ấy hít một hơi thật sâu, chỉ thấy lời cô nói nghe thật nực cười, không tin được mà mỉa mai: "Em cho rằng có thể nghiền nát được anh sao?"

Từ nhỏ Hạ Thời Sâm đã được giáo dục tốt, không thể tùy tiện dựa vào thể lực chênh lệch mà động thủ, cậu ấy cảm thấy nếu là người khác thì có thể dễ dàng đánh Sở Thiên Lê ngã gục xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play